Chương 1: Đây là nơi nào

- Cô đoán xem, Giang Ức dựa vào cái gì lấy được nhiều tiền tài trợ như vậy?

Yến tiệc vừa kết thúc, ai có nhà thì về nhà, ai có mẹ thì đi tìm mẹ nhưng ở bãi đỗ xe lại có hai người phụ nữ nổi lên lòng ghen ghét thì thầm nói xấu người khác.

- Phụ nữ mà, cô ta còn có thể dựa vào cái gì? Đơn giản chính là nhờ gương mặt xinh đẹp kia.

Người đang nói chính là biên tập mới của Tân Chiêu, phong cách trên người một bộ dáng ngây ngô mà trong mắt đã tràn đầy ganh ghét. Giang Ức thở dài, hôm nay ra ngoài không xem giờ hoàng đạo rồi. Hai câu này vừa vặn bay vào tai Giang Ức đang lấy xe.

Giang Ức một thân Chanel mẫu mới nhất, môi đỏ tóc đen, khóe môi giật giật xem như không nghe thấy xoay người lên xe. Vốn dĩ số người nói xấu cô cũng đâu có ít.

Cửa xe đóng lại tiếng ồn ào liền chấm dứt, trong xe thoang thoảng mùi nước hoa. Giang Ức tựa lưng trên ghế, đến sợi tóc cũng mang theo sự tinh xảo.

Giang Ức năm nay 32 tuổi vốn là chủ biên một tạp chí thời trang nhưng vì quan điểm bất đồng với ông chủ mà quyết đoán từ chức. Giang Ức mang theo những cấp dưới thân cận rời đi tự lập nghiệp.

Cũng may đối với thời trang độ mắt nhìn của Giang Ức rất cao, vừa độc đáo lại có nhiều kinh nghiệm nên có thể tự truyền thông cho công ty.

Hôm nay Giang Ức vì để lấy được số tiền tài trợ kia mà bỏ biết bao công sức, trải qua bao nhiêu gian khổ, thần kinh luôn căng thẳng hơn hai tháng cũng có thể buông lỏng rồi. Giang ức nhìn mình qua gương chiếu hậu, gương mặt nhỏ như bàn tay còn mang theo men rượu, nàng lấy lại tinh thần nhìn qua màn hình điện thoại. Bây giờ đã là rạng sáng nếu gọi người lái thay không biết phải đợi bao lâu.

Giang Ức lắc đầu mở máy nhấn ga, dưới ánh trăng mông lung đi vào con đường tắt. Phòng trọ của cô ở khu mới cách nơi này rất xa, gió đêm thổi nhẹ, Giang Ức vừa lái xe vừa cân nhắc lại ý của nhà tài trợ. Họ muốn thu về nhiều tiền hơn nữa.

Đội nhiên phía trước đèn pha chiếu thẳng như muốn đâm về phía xe Giang Ức, nàng theo bản năng muốn phanh gấp nhưng đã muộn.

Tiếng va chạm lớn nổ ra, Giang Ức cảm giác bản thân như đang ở trong l*иg máy giặt, lục phủ ngũ tạng không ngừng nhảy lên nhảy xuống.

- Cứu…. mạng…

Giang Ức muốn kêu cứu nhưng chỉ cảm thấy trong miệng toàn máu, vừa mở miệng máu tanh cứ thế trào ra. Trước mắt một mảnh đen nhánh, trời đất quay cuồng.

Giang Ức lại bị một cái tát làm tỉnh.

Nàng cảm thấy trên mặt đau nhức vô cùng, bên tai là tiếng kêu to thê lương của nữ tử:

- Con hồ ly tinh nhà ngươi, từ đầu ta liền biết ngươi ngày ngày câu dẫn lão gia là không có ý tốt nhưng không ngờ đến ngươi lại dám mưu hại tính mạng của lão gia. Nói, ngươi đối với lão gia rốt cuộc đã làm cái gì?

Giang ức bị tát đến mắt đầy sao, choáng váng vô cùng, đến lỗ tai cũng ù đi. Nàng muốn mở to mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân, cố thế nào cũng không mở ra được.

Thân hình giống như bị xe tải cán qua, không có chỗ nào không đau, đặc biệt trên trán nóng rát đau đến xuyên tim.

Giang Ức nghĩ thầm có khi nào bản thân đang ở trong bệnh viện, bây giờ còn có phương pháp dùng tay tát để cứu người sao? Nhưng ngay sau đó nàng bị liên hoàn cước đá trên người, âm điệu người kia cao vυ"t:

- Còn dám giả chết? Ngươi cho rằng giả chết có thể qua mắt ta sao? Tiện nhân, mau đứng dậy đền mạng cho lão gia nhà ta.

- Di Nương…

Ngoài giọng điệu chua ngoa của nữ tử Giang ức còn nghe thấy một giọng nam:

- Đã tìm được lão gia rồi, người xuống tay nhẹ chút, Giang tú nương sợ sẽ chết mất.

- Chết? nếu chết liền vứt xác đi cho ta.

Nói đoạn còn đá thật mạnh vào huyệt thái dương của Giang ức. Một đạp này giống như dùng hết sức lực, so với ban nãy còn đau gấp mấy lần. Giang ức kêu lên một tiếng rốt cục cũng mở được mắt.

Ánh sáng mặt trời từ trên cao chiếu thẳng vào mắt Giang Ức, trong phút chốc nàng tưởng phía trước là đèn pha ô tô liền theo bản năng nâng tay che chắn. Một khuôn mặt bất thình lình lại gần kéo lấy tay nàng:

- Lưu quản gia, nàng ta không chết. Chúng ta phải đem ả tiện nhân giả chết này đến gặp quan phủ. Không thể để cho ả sống tốt được.

Một gương mặt tiêu chuẩn, lông mày lá liễu, mắt hạnh đỏ bừng đẹp thì rất đẹp nhưng tướng tá lại quá khắc nghiệt.

Giang ức lại nhìn đến phía hiên cửa cách không xa có một nam nhân cường tráng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, bên cạnh có một vị lão nhân để hai chòm râu dài như của cá trê, bộ dạng bi thương đầy nước mắt.

Trong mắt Giang ức giống như thấy quỷ, khôn mặt lập tức trắng bệch không chút huyết sắc. Bọn họ là ai? Sao tất cả bọn họ đều ăn mặc lạ như vậy, không giống như ở thế kỷ 21?

Giang Ức đưa mắt nhìn tứ phía lại phát hiện bản thân đang nằm ở trên nền gạch xanh xanh đỏ đỏ kiểu cổ xưa. Qua hiên phòng ở phía trước có thể nhìn thấu bên trong đặt giá thêu cùng vải vóc.

Đây là nơi nào?