Chương 4

Trình Yên mới tỉnh lại, sức khỏe còn chưa hồi phục. Vì vậy sắc mặt nàng lộ ra vẻ mỏi mệt. Chỉ là, cho dù có như thế cũng không thể che đi vẻ đẹp thật sự của Trình Yên.

Dạ Thanh Lan nhìn nụ cười yếu ớt, cảm giác quen thuộc ập đến. Nàng nhớ đến khuôn mặt thanh thuần của nữ tử bản thân nhìn thấy trong mơ. Lại đưa đôi mắt đào hoa nhìn Trình Yên của hiện tại, Dạ Thanh Lan như tìm được thứ yêu thích lộ ra vẻ mừng rỡ. Tâm tình cũng vì chuyện này vui sướиɠ rất nhiều.

Thanh âm lành lạnh mang theo phần dịu dàng của Dạ Thanh Lan từ bên ngoài vọng vào, phá đi không khí hài hòa của hai người trong phòng.

"Vừa tỉnh lại đã có tinh thần như vậy. Xem ra tình trạng của ái phi cũng không phải quá xấu."

Nghe được thanh âm nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài nói vào. Ánh mắt Trình Yên tránh khỏi người Nhu Nhu nhìn về hướng ngoài cửa.

Hình ảnh đập vào mắt nàng đầu tiên, chính là thân ảnh một nữ nhân dung mạo xinh đẹp đến mê lòng người khoác lên mình bộ long bào hoàng kim uy nghi đang đứng trước cửa.

Tư thế Dạ Thanh Lan không như thường ngày cố tỏ ra vẻ chín chắn, nàng ấy ở giây phút này, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ thả lỏng, lại có một chút gì đó sự tùy hứng bên trong.

Dạ Thanh Lan bước chân chậm rãi bước vào phòng, ánh mắt nàng liếc nhìn Nhu Nhu rồi đưa mắt liếc sang thϊếp thân thị vệ của mình.

Mấy nô tài bên cạnh lập tức hiểu ra ý tứ Nữ Đế, họ cung kính cuối người đi ra bên ngoài. Chỉ có Nhu Nhu, vẫn còn lưỡng lự chần chừ không đi ra.

Rõ ràng biết rằng Nữ Đế không thích chủ tử nhà mình.

Biết rằng hai người cảm tình không tốt.

Chủ tử mới vừa tỉnh dậy, sức khỏe không có khôi phục tốt.

Nhu Nhu có thể bỏ lại Trình Yên một mình?

Tất nhiên không thể!

Chân Nhu Nhu hơi run rẫy, nàng quỳ xuống hành lễ trước Dạ Thanh Lan. Thanh âm như muốn khóc cầu xin.

"Bệ hạ...nương nương...nương nương vừa tỉnh...người có chuyện gì muốn trừng phạt xin hãy trừng phạt nô tỳ..nương nương của nô tỳ không...không có làm gì sai. Mong bệ hạ mình giám."

Nhu Nhu cắn môi nói ra từng chữ, vừa nói nàng vừa liên tục dập mạnh đầu.

Nàng biết bản thân không có tư cách lên tiếng. Nhưng vì Trình Yên, dù có nguy hiểm nàng cũng phải thử một lần.

Nhìn thấy một nô tỳ nhỏ quỳ xuống, Dạ Thanh Lan mặt không biến sắc. Vì nàng là hoàng đế, chuyện có người hành lễ nàng đã quá quen thuộc.

Nhưng là, nàng có nói trừng phạt Trình Yên sao?

Vì cái gì cái tỳ nữ này lại thương tâm như thế cầu xin?

Ánh mắt Dạ Thanh Lan tối sầm lại nhìn người quỳ dưới đất, nàng không kiềm được bực tức trong lòng muốn lên tiếng cho ngươi mang đi xử phạt. Có điều, lời nói còn chưa ra miệng, nàng lại nghe thanh âm bảo hộ của Trình Yên vang lên.

Trình Yên đỡ giường đứng dậy, chân nàng hơi nhũn ra đi về phía Dạ Thanh Lan. Trình Yên không quên lễ nghĩa, nàng trước tiên quỳ xuống hàng lễ. Sau mới nói lên ý nghĩ của mình.

"Thần thϊếp tham kiến bệ hạ."

"Xin bệ hạ thứ lỗi cho Nhu Nhu, nàng chỉ là nha hoàng không hiểu được tâm ý của bệ hạ, lại càng không biết bệ hạ vì thần thϊếp lo lắng kính mong bệ hạ ban ân cho nàng một lần. Miễn đi hình phạt."

Lời nói thoạt nhìn bình thường, nhưng thâm ý lại không thiếu.

Trước tiên vấn an, giữ trọn đạo nghĩa giai cấp. Sau lại xin thứ lỗi, nhận hết mọi lỗi lầm về mình để nhận được sự tha thứ. Trình Yên muốn lấy lòng Dạ Thanh Lan, nàng biết người này tâm tư sâu xa, mưu kế hiểm độc, thủ đoạn ngang tàn không nể mặt ai. Tính cách như thế kiêu ngạo, làm sao chấp nhận bản thân bị mang tiếng xấu?

Làm một nữ nhân thông minh, Trình Yên mặc dù biết Dạ Thanh Lan không có tình ý với mình nàng vẫn muốn lợi dụng đoạn tình cảm phu thê mỏng manh thâm dò Dạ Thanh Lan một chút.

Nói rằng Dạ Thanh Lan quan tâm ái phi của mình...cũng thật không sai đi.

Nếu không quan tâm vì sao lại tới xem nàng?

Nếu không để ý vì cái gì phải mất thời gian ở đây?

Dù ý đồ của Dạ Thanh Lan tốt hay xấu.

Dù đến xem nàng khi nào chết đi cũng có thể xem như quan tâm

Huống hồ, Dạ Thanh Lan lúc mới bước vào trên khuôn mặt lộ rõ ý cười.

Tâm tình có lẽ không tệ a.

Lấy lòng một chút, lợi ích đến tay càng nhiều.

Dạ Thanh Lan thích nữ nhân thông minh. Trình Yên trước kia quá nhu nhược hiền lành, khiến nàng cảm giác chán ghét. Nhưng Trình Yên bây giờ, như thể trở thành người khác.

Lời nói khéo léo.

Cử chỉ thanh nhã đoan trang.

Phong thái khí chất cao ngất trời.

Đây thật là cùng một người?

Ý cười trên khuôn mặt Dạ Thanh Lan tăng thêm một tầng nhu ý, nàng thu hồi tâm tư không tốt lúc nãy của mình. Giọng điệu vừa mang ý trêu đùa, lại mang theo thâm ý nói.

"Trẫm tha cho nàng một lần, ái phi như thế nào báo đáp trẫm."