Chương 16

"Chu Thuận chết kỳ quái như vậy, sẽ không, không phải là bị quỷ lấy mạng đó chứ?”

"Nói nhảm, chẳng lẽ ông cho rằng là Ngô Nhị Ngưu gϊếŧ Chu Thuận sao?" Có người thấp giọng hỏi.

"Một người chết đuối dưới sông, một người trong giếng... không phải đều là nước sao? Ông nhìn cách chết của Chu Thuận đi, cũng kỳ lạ đáng sợ quá rồi. Trong hoàn cảnh bình thường sao có thể chết như vậy. Giống như việc vùi mặt vào chậu nước vậy, ông có thể thử làm xem có bị ngạt thở chết được hay không?”

"Nhưng Ngô Nhị Ngưu và Chu Thuận không có thù oán gì cả..."

Trương Quảng Vân nhỏ giọng nói với Giản Sơ Thất: “Thật sự là oan hồn Ngô Nhị Ngưu quấy phá sao?”

Giản Sơ Thất ừ một tiếng, nói: "Đám bạn của Chu Thuận trông có vẻ sợ hãi thấp thỏm bất an. Lát nữa ông hỏi họ xem họ đã làm gì trong từ đường đêm qua."

Sợ là đã làm điều gì thiếu đạo đức, quấy rầy người đột tử an giấc ngàn thu.

Quả nhiên, sau khi trưởng thôn mời Trương Quảng Vân đến xem, Trương Quảng Vân đã nghiêm mặt chất vấn. Đám bạn bè của Chu Thuận sợ hãi, ngại thanh danh của đạo trưởng Quảng Vân nên không dám giấu diếm, lúc này mới nói ra hết tình hình thực tế.

"Anh Thuận, anh Thuận còn đá vào quan tài một cái, sau đó thì chúng tôi về luôn, thực sự không làm gì khác cả."

"Đạo trưởng, xin cứu mạng. Chúng tôi không phải cố ý, bây giờ chúng ta sẽ xin lỗi Ngô Nhị Ngưu."

"Đạo trưởng, đạo trưởng, tôi không muốn chết."

Một số người sợ hãi trước cái chết của Chu Thuận.

Có người không tin tà ma: "Làm gì có quỷ gì ở đây! Các ngươi đừng tự dọa mình. Có lẽ là bản thân Chu Thuận không cẩn thận, trời tối nên nhìn không rõ đường."

Vợ trưởng thôn mất đứa con trai út đã mất đi lý trí, đi kêu gào với mẹ Nhị Ngưu, mẹ Nhị Ngưu cũng không chịu yếu thế, cuối cùng hai người bị kéo ra ngoài, cực kỳ nhếch nhác.

Cho dù nguyên nhân cái chết của Chu Thuận là gì thì chuyện này đúng thật là do hắn ta làm chuyện thất đức.

Cha Nhị Ngưu và mẹ Nhị Ngưu tức giận không thôi, sắc mặt trưởng thôn càng nặng nề, mặt mày u ám buồn bực.

Ông ta nói: “Nếu thực sự là quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu hại người thì xin đạo trưởng hãy ra tay giải quyết, cũng làm một tràng pháp sự cho con trai tôi.”



Nơi Hoàn Mộ Hành ở tạm là ngôi nhà mới xây của trưởng thôn, là một ngôi nhà không tồi trong thôn, nhưng nếu so với nhà Họ Hoàn thì không khác gì một căn nhà tranh đổ nát, tường thấp, sân nhỏ, phòng ốc cũng ít đến đáng thương.

Hoàn Mộ Hành đang ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy từ ngoài cửa sổ vang lên hai tiếng “cốc cốc” kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đang gõ vào khung cửa sổ.

Bên ngoài trời vẫn còn sáng nên Hoàn Mộ Hành đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Mặt mày lạnh lùng liếc mắt nhìn cửa sổ nhưng không phát hiện được gì.

Ngay sau đó, trên bức tường sân thấp bé truyền đến động tĩnh.

Giản Sơ Thất dùng người giấy gõ cửa sổ phòng Hoàn Mộ Hành.

Thấy có người đi ra, cậu nằm dựa lên đầu tường chào hỏi: "Xin chào, tôi ở đây."

Hoàn Mộ Hành quay đầu lại, ngước mắt lên.

Thiếu niên cầm một đóa hoa trong tay, nửa thân trên tựa vào vách tường thấp, khuôn sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, khiến người ta liên tưởng đến món điểm tâm mềm thơm, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào: “Anh có ăn bánh mà tôi tặng anh không vậy?"

Hoàn Mộ Hành đương nhiên không trả lời, chỉ dùng ánh mắt có chút lãnh đạm nhìn cậu.

Giản Sơ Thất nói: "Anh có biết trong thôn lại có một người nữa chết không?"

Cậu không ngại việc Hoàn Mộ Hành phớt lờ mình, nửa nằm bò ra, trông rất thoải mái, như đang nói chuyện phiến với người ta, lải nhải nói: "Con trai út của trưởng thôn Chu Thuận chết rồi, là bị Ngô Nhị Ngưu gϊếŧ chết. Chính xác thì là quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu, anh ta đã thành thuỷ quỷ rồi.”

"Ngô Nhị Ngưu đột tử, chết trong nước, hơn nữa nước là huyền sát, càng làm tăng thêm oán khí của quỷ hồn."

“Chu Thuận và những người bạn của hắn ta ăn nói lỗ mãng ở trong từ đường, không hề tôn trọng người đã khuất, thậm chí còn không biết lựa lời, chỉ chỉ trỏ trỏ tử trạng của thi thể trước mặt người đột tử, nghị luận linh tinh. Chẳng phải là khıêυ khí©h quỷ hay sao?”

"Thiếu điều là nói thẳng với quỷ, tối nay ta chờ ngươi đến tìm ta. Khó trách quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu tăng vọt oán khí, hại chết Chu Thuận giữa đường."

"Loại người này đương nhiên là gieo gió gặt bão, chết thì cũng đã chết rồi."

"Có điều, sau khi hại chết một mạng người, âm khí của quỷ hồn Ngô Nhị Ngưu tăng lên rất nhiều. Đêm nay nhất định anh ta sẽ lại ra tay hãm hại người khác, Chu Thuận chỉ là kẻ đầu tiên mà thôi."