Chương 22

Chu Ngọc Lan rất thức thời, biết nhân vật lớn không phải là người bà muốn là có thể dễ dàng gặp được nên cũng không tuỳ tiện đi quấy rầy, chỉ hỏi thăm người quản sự một chút, cường điệu cảm ơn Trần Nhị và Trần Tam, nói mình nấu ăn không tồi, nếu có yêu cầu gì thì cứ căn dặn.

Trần Nhị đi tới khoang thuyền, nói: "Gia, đã sắp xếp cho hai mẹ con họ theo lệnh của ngài."

Trần Tam cũng nói: "Gia, tôi thấy mẹ của thất thiếu gia nhà họ Giản chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có gì đặc biệt. Bà ấy nói cảm ơn gia, sau này có thể làm một vài món ăn cho gia.”

Không có gì vội vàng, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhưng không lâu sau, một chiếc thuyền đi phía sau xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người chèo thuyền vớt lên được một cái thi thể, doạ cho ba người đồng nghiệp sợ vỡ mật.

Sau khi dò hỏi mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra họ không phải chỉ có ba người đưa thi thể của Ngô Nhị Ngưu về thôn Ngọc Thạch mà là bốn người đi cùng nhau. Nhưng trên đường đi ở dòng dông này, trong đó có một người không hiểu sao lại chết đuối dưới sông.

Anh ta chết một cách cực kỳ quỷ dị, là ngơ ngác nhảy thẳng xuống sông trước mặt họ.

Quỷ dị hơn nữa chính là người này nhảy xống nước xong không thấy vùng vẫy chút nào, ngay cả đầu cũng không ngoi lên mà cứ thế chìm xuống.

Bọn họ xuống nước tìm kiếm nhưng không tìm thấy dấu vết nào của người này, quả thực là quái lạ cực kỳ.

Người chèo thuyền kia sự tới mức không dám dừng lại. Thi thể của Ngô Nhị Ngưu vẫn còn trên thuyền, không còn thời gian để trì hoãn, bọn họ chỉ đành đưa đến thôn Ngọc Thạch trước trước, cả đường đi cứ hoảng loạn bất an.

Sau khi được diện kiến sự lợi hại của đạo trưởng Quảng Vân, lúc bấy giờ mới nổi lên suy nghĩ, hy vọng đạo trưởng Quảng Vân có thể giải quyết chuyện này.

Nhưng trăm triệu lần không thể ngờ rằng trên đường trở về trấn Ngọc Thạch, thi thể của người này lại không hề báo trước mà xuất hiện.

Chậm rãi trôi trên mặt sông đến trước chiếc thuyền bọn họ đang đi. Đầu ngửa lên trên, hai mắt trợn lên, thi thể xanh trắng sưng vù, tử trạng đáng sợ.

Trương Quảng Vân không khỏi thắc mắc: "Xác chết này là cố ý tới tìm bọn họ, bằng không thì sao lại trôi dạt đến trước thuyền của bọn họ, lại còn là giữa thanh thiên bạch nhật.”

Phải biết rằng thuyền của Hoàn nhị gia chạy ở phía trước, nếu thi thể trôi theo dòng nước thì không thể nào đυ.ng vào con thuyền cuối cùng.

Giản Sơ Thất gật đầu, nói: "Bọn họ vẫn còn che giấu điều gì đó."

Sau khi lên bờ, Giản Sơ Thất mới nhìn thấy rõ bộ dáng của thi thể được vớt ra, trương phồng, ghê tởm, thi thể như sắp trương lên thành một quả cầu nước, làn dạ bị căng mỏng dính cứ như chỉ cần chọc một cái là rách ra.

Thế mà khuôn mặt vẫn mơ hồ giữ lại được dáng vẻ như lúc còn sống, con ngươi xám trắng trừng lên, phủ một tầng chết chóc, khiến người ta rợn tóc gáy.

Ba người kia không ai dám lại gần.

Người chết là một người độc thân, chỉ lo bụng mình, không có người thân.

Cho nên, anh ta không có người nhà đến nhặt thây cốt.

"Vậy thì phải tìm ai?" Trương Quảng Vân nói: "Dù sao cũng phải đem thi thể về an trí, xưởng thủ công của các người ở chỗ nào?”

"Ngay tại bến tàu." Một người trong đó nói: "Tôi đi tìm quản đốc, đạo trưởng, xin ngài đợi một lát."

Giản Sơ Thất đến gần nhìn thi thể, sau lại bị Chu Ngọc Lan gọi trở về. Bà ngại thi thể chết đuối đen đủi, con trai nhìn thấy buổi tối sẽ gặp ác mộng.

“Con đó chỉ được cái tò mò thôi, buổi tối không ngủ được thì phải làm sao?” Chu Ngọc Lan trừng mắt nhìn cậu, vẫn coi con trai mình như một con thỏ trắng không hiểu chuyện đời, lo trái lo phải, sợ đứa con trai ngọt ngào mềm mại của mình bị doạ sợ.

Giản Sơ Thất mỉm cười, ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi, mẹ."

Trần Tam nhìn thấy, không khỏi nghiến răng.

Đêm đó ở từ đường nhìn thấy quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu, cậu hoàn toàn không có dáng vẻ bị doạ sợ chút nào.

Hoàn gia sẽ ở lại trấn Ngọc Thạch mấy ngày để đặt mua một ít đồ, trưởng trấn đã sắp xếp chỗ ở đâu ra đó.

Không bao lâu sau, quản đốc tới. Người này họ Vương, là một người đàn ông trung niên béo tròn.

Phía sau ông ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo khoác ngắn, cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là làm việc ở bến tàu đã lâu, mặt trộng mày dày, giữa mày có một rãnh nhỏ, nhìn có vẻ không dễ chọc vào.

Quản đốc Vương nhìn thấy người chết thì thoáng giật mình trong giây lát, vì tử trạng của anh ta, cũng không ngờ vừa tiễn thi thể của Ngô Nhị Ngưu đi thì lại có một cái khác tới, lại còn là chết đuối y hệt.