Chương 226

Lời thì thầm của Tɧẩʍ ɖυng Phong truyền đến tai Giản Sơ Thất ——

"Thiều Thiều, thiếu gia của anh, trở về thôi."

"Nhà họ Thẩm là của em, anh cũng là của em. Mãi mãi ở bên ạnh được không?”

Tɧẩʍ ɖυng Phong ngẩng đầu, nhìn ánh mắt si mê của Thẩm Thiều, đưa tay ra, chạm vào mặt Thẩm Thiều.

Thẩm Thiều lại ngượng ngùng nắm chặt tay, sắc mặt đỏ bừng.

Dần dần, Tɧẩʍ ɖυng Phong tiến lại gần...

"Khụ."

Một tiếng ho khan thoáng chốc ngắt ngang hai người họ.

Thẩm Thiều nhảy khỏi sofa.

Tɧẩʍ ɖυng Phong cũng đứng dậy, quay đầu lại.

Giản Sơ Thất đứng ở cửa, xấu hổ gãi má: “À thì, mẹ, mẹ tôi đâu rồi?”

Nếu cậu còn không lên tiếng cắt ngang, liệu có phải hai người này sẽ hôn nhau không?

Nhưng mà cậu không xấu hổ, cậu là người từng trải rồi, ngay đêm qua thôi.

Tɧẩʍ ɖυng Phong vẫn bình tĩnh nói: “Chu phu nhân ra ngoài mua đồ ăn rồi, Thất thiếu gia, ngại quá.”

Dù sao đây cũng là nhà của Giản Sơ Thất, anh ấy kìm lòng không nổi, suýt nữa thì đã… Thiều thiều.

“À à.” Giản Sơ Thất gật đầu: “Chuyện của nhà họ Thẩm đã giải quyết xong rồi à?”

Tɧẩʍ ɖυng Phong cười: “ Xong rồi, cảm ơn nhị gia và Thất thiếu gia, chiều nay tôi có thể dẫn Thiều Thiều về Tuy Thành rồi.”

Thẩm Thiều cúi đầu, mặt đỏ như con tôm luộc, hai tay nắm chặt, ngượng ngùng không nói được một lời.

Giản Sơ Thất: "Ừm, phải quay lại nhìn xem thử chứ."

Thẩm Thiều dù sao cũng là thiếu gia chính thống của nhà họ Thẩm, cậu ấy phải trở về trấn an lòng những người khác trong nhà họ Thẩm.

“Vậy khi nào có thời gian lại đến Thượng Hải chơi nhé.”

Thẩm Thiều gật đầu với Giản Sơ Thất, có chút miễn cưỡng.

Tɧẩʍ ɖυng Phong nói, chiều trước khi đi phải đến nhà họ Hoàn gặp Hoàn nhị gia đã, phải đích thân cảm ơn.

Nhắc đến Hoàn Mộ Hành, Giản Sơ Thất không khỏi có suy nghĩ khác.

Anh hai... A a a, cậu không thể trốn tránh anh hai mãi được, phải đối mặt với anh.

Ở nhà ăn trưa xong, Thẩm Thiều thu dọn đồ đạc cùng Tɧẩʍ ɖυng Phong rời đi. Đầu tiên là đến nhà họ Hoàn trước, sau đó trực tiếp đến ga xe lửa.

Chu Ngọc Lan rất thích cậu nhóc Thẩm Thiều này, có chút không đành lòng, lúc gần đi, bà còn làm một ít điểm tâm cho Thẩm Thiều mang theo.

Thẩm Thiều cũng thích Chu Ngọc Lan, sau khi mẹ cậu ấy qua đời, Chu Ngọc Lan đã khiến cậu ấy cảm nhận được ấm áp một lần nữa.

“Dì Chu, đợi khi mọi chuyện ở nhà họ Thẩm ổn định lại, cháu sẽ cùng với anh trai đến Thượng Hải thăm dì.” Thẩm Thiều ôm Chu Ngọc Lan nói.

"Được được, thượng lộ bình an nhé." Chu Ngọc Lan vỗ nhẹ vai cậu ấy.

Tɧẩʍ ɖυng Phong cũng nói lời tạm biệt với Chu Ngọc Lan.

Sau đó anh ấy hỏi Giản Sơ Thất: "Thất hiếu gia không cùng đến nhà họ Hoàn sao?"

Giản Sơ Thất: "Không, không được, tôi có chút việc, hai người đi đi."

"Thượng lộ bình an. Đến Tuy Thành nhớ viết thư hoặc gọi điện cho tôi nhé, Thẩm Thiều."

“Được.” Thẩm Thiều lại ôm Giản Sơ Thất, mang theo gia đình Chén Nhỏ theo Tɧẩʍ ɖυng Phong rời đi.

Giản Sơ Thất nhìn theo bóng lưng bọn họ, cảm thấy có chút hụt hẫng mất mát. Có lẽ sau khi trở về, tên ngốc Thẩm Thiều này sẽ bị anh cậu ấy ăn sạch sẽ.

Nhìn bộ dạng Tɧẩʍ ɖυng Phong, không giống như có thể nhịn tiếp nữa. Hơn nữa, Thẩm Thiều cũng không phải không có tình cảm với Tɧẩʍ ɖυng Phong. Vậy cậu và anh hai…

Giản Sơ Thất lập tức phản ứng lại, lắc đầu, sao lại nghĩ đến anh hai rồi.

Chu Ngọc Lan nhìn con trai, hỏi: "Tiểu Thất, sao hôm nay con không ở cùng với Hoàn thiếu gia?”

Giản Sơ Thất buồn bực: “Mẹ, chẳng lẽ ngày nào con cũng phải ở với anh hai sao? Hôm nay không thể chỉ ở với mẹ được sao.”

Chu Ngọc Lan: "Thôi đi. Có ngày nào mà con không luôn miệng nhắc Hoàn thiếu gia. Mẹ thấy ấy à, một ngày không gặp Hoàn thiếu gia thôi con đã nhớ lắm rồi.”

"Con đấy, thật sự xem người ta là anh ruột sao. Có mấy lúc làm nũng với Hoàn thiếu gia còn hơn cả mẹ.”

"Con, con thật sự như vậy sao?" Giản Sơ Thất kinh ngạc há miệng.

Khi Chu Ngọc Lan gật đầu xác nhận, Giản Sơ Thất vuốt ngực nghĩ thầm. Xưa này đều nói người ngoài cuộc tỉnh táo, chẳng lẽ cậu đối với anh hai… Cũng không phải không có tình cảm sao?

Chỉ là, Chu Ngọc Lan rõ ràng cũng có chút ghen tị.

Giản Sơ Thất bèn cười nhào qua, ôm lấy cánh tay Chu Ngọc Lan làm nũng: “Con làm gì có như vậy đây, Tiểu Thất yêu mẹ nhất.”

Lúc này Chu Ngọc Lan mới nở nụ cười, nhéo má con trai, cảm giác thật dễ chịu.

Bà cố tình làm ra vẻ ghen tị, còn không phải chỉ vì muốn thấy bộ dạng đáng yêu này của con trai sao.