Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Chủ Nhân Của Yêu Ma Quỷ Quái

Chương 227

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở nhà với Chu Ngọc Lan một lát. Sau rồi Chu Ngọc Lan đã bị hàng xóm gọi đi chơi mạt chược.

Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, đúng lúc cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, chi bằng ra ngoài đi dạo giải sầu một lát.

Không ngờ, chưa đi được bao xa đã gặp một người trên đường.

"Lữ tiên sinh, thật trùng hợp." Giản Sơ Thất ngạc nhiên nói.

Lữ Xá Trung: "Trùng hợp quá, hoá ra Sơ Thất sống ở đây."

"Đúng vậy.”

"Cậu định ra ngoài sao?"

"Ừm."

Lữ Xá Trung: “Có muốn cùng đi dạo không?”

Thật ra thì không phải trùng hợp, anh ta đã đến đại học Hoa Dương tìm Hoàn Mộ Sâm, hỏi địa chỉ nhà Giản Sơ Thất.

Còn lý do thì, tất nhiên là bảo bọn họ đều là người trong huyền môn, anh ta có một số việc muốn hỏi Giản Sơ Thất.

Hoàn Mộ Sâm không hề nghi ngờ gì anh ta, vui vẻ nói địa chỉ.

Lúc này Lữ Xá Trung mới đến tìm cậu, không ngờ lại gặp được Giản Sơ Thất vừa định ra ngoài.

Thời gian vừa vặn, không tệ.

Đối mặt với lời mời của Lữ Xá Trung , Giản Sơ Thất đồng ý.

Vốn dĩ cậu cũng định lang thang không có mục đích.

Khi hai người đang đi trên đường, Giản Sơ Thất hỏi: "Sao không thấy Trọng tiên sinh đâu vậy?"

"Có người nhờ Hữu Lương đi giúp đỡ rồi."

"Ồ, vậy khi nào Lữ tiên sinh và Trọng tiên sinh sẽ rời Thượng Hải?"

"Chắc là sắp rồi, phong Thủy của đại học Hoa Dương không có vấn đề gì, cung ít phải sửa sang lại." Lữ Xá Trung nói: "Sơ Thất có muốn đến Long Hổ Sơn tham quan không? Phong cảnh trên đỉnh núi của chúng tôi không tồi đâu."

Giản Sơ Thất nghe vậy, trong lòng có chút dao động, nhưng bây giờ cậu và anh hai vẫn chưa xác định được mối quan hệ, thực sự cũng không có tâm trạng đi nơi khác.

Vì vậy, cậu lắc đầu nhìn Lữ Xá Trung: “Tôi hiểu lòng tốt của Lục tiên sinh, nhưng trước mắt tôi chưa có dự định.”

Hai người đi chậm rãi, đến một con sông.

Thấy Giản Sơ Thất đang ngắm cảnh, Lữ Xá Trung nói: "Sơ Thất, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Hả?" Giản Sơ Thất quay đầu lại, không biết anh ta định nói gì.

Lữ Xá Trung có hơi khủng hoảng. Một là có Hoàn nhị gia ở bên Giản Sơ Thất như hổ rình mồi, người ta quen biết Giản Sơ Thất trước anh ta, lỡ như gần quan được ban lộc thì sao. Hai là, anh ta thực sự không thể ở lại Thượng Hải mãi được, Long Hổ Sơ còn rất nhiều việc chờ anh ta giải quyết.

Không bao lâu nữa, sư phụ của anh ta sẽ truyền lại chức vụ chưởng môn Long Hổ sơn cho anh ta, cho nên lần này trở về, anh ta cũng phải chuẩn bị tiếp nhận chức vụ chưởng môn, có rất nhiều việc phải làm, anh ta không thể trì hoãn.

Thứ ba, anh ta không phải là loại người hay che giấu cảm xúc, nếu đã coi trọng Giản Sơ Thất thì phải nói cho rõ.

Về phần đối phương từ chối hay đồng ý, Lữ Xá Trung anh ta cũng không phải không thể rời mắt, nếu đồng ý thì tốt không gì bằng.

Vì vậy, đối mặt với Giản Sơ Thất, Lữ Xá Trung nói thẳng: "Sơ Thất, không dám giấu gì cậu, tôi vừa gặp cậu đã thích, rung động mãi không thôi."

"Mỗi một hành vi cử chỉ của cậu đều chạm đến trái tim tôi. Dù cả cậu và tôi đều là đàn ông, nhưng tôi nghĩ, tình cảm không phân biệt nam nữ, rung động là rung động. Không biết Sơ Thất có cảm giác gì với tôi không?”

"Tôi biết tình cảm như vậy trên đời có thể không được dung thứ, nhưng tôi không phải là người hèn nhát, lui bước. Nếu Sơ Thất cũng có tình cảm với tôi, tôi có thể thề rằng cả đời này tôi sẽ chỉ thích một mình Sơ Thất, một lòng một dạ với cậu."

Giản Sơ Thất nhịn không được mà há hốc miệng. Cậu không ngờ Lữ Xá Trung lại nói ra những lời như vậy.

Cậu có chút bất ngờ và ngạc nhiên. Rõ ràng cậu chỉ mới gặp Lữ Xá Trung chưa quá năm lần, thế mà người này đã thích cậu rồi?

"Có phải doạ cậu rồi không?" Lữ Xá Trung hỏi.

Anh ta có linh cảm, có thể mọi chuyện sẽ không diễn ra như anh ta mong muốn.

Giản Sơ Thất hoàn hồn: "Có hơi bị doạ thật. Lữ tiên sinh, chúng ta chỉ mới quen biết chưa lâu.”

“Nhưng tình cảm phát sinh không kể thời gian dài ngắn.” Lữ Xá Trung nhẹ nhàng nói: “Có lẽ Sơ Thất không biết bản thân mình có sức quyến rũ cỡ nào.”

Giản Sơ Thất: “Nhưng làm sao anh có thể chắc chắn là anh thích tôi?”

“Có lẽ Lữ tiên sinh chỉ thưởng thức, hoặc là vì thấy tôi có năng lực nên thưởng thức mà thôi…”

Lữ Xá Trung: "Xác nhận việc này khó lắm sao? Dù sao tôi và cậu đều là đàn ông, chẳng lẽ Sơ Thất muốn làm mấy chuyện chỉ có thể làm với con gái với đàn ông sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »