Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Chủ Nhân Của Yêu Ma Quỷ Quái

Chương 228

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mặc dù nói lời này có hơi mạo muội, nhưng mà chỉ cần nghĩ một chút là biết được thôi. Sơ Thất có cảm thấy ghê tởm khi thân mật với đàn ông không? Ví dụ như hôn, ôm…”

Giản Sơ Thất không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua giữa mình với anh hai.

Hôn, ôm? Ghê tởm? Không, cậu không hề cảm thấy ghê tởm chút nào, ngược lại, ngược lại thấy thẹn thùng nhiều hơn, không biết làm sao.

Nếu anh hai vẫn còn muốn hôn môi cậu nữa thì sao?

Giản Sơ Thất nghĩ đến cảnh tượng đó, mặt đột nhiên đỏ bừng.

Cậu, hình như cậu không thể nào từ chối được.

Nhưng lỡ như đổi thành người khác hôn cậu thì sao?

Không, không, không, không được. Giản Sơ Thất lắc đầu, đừng nói là hôn môi, nếu người khác muốn đến gần dù chỉ một chút, vậy thì đừng trách cậu không khách sáo.

Đánh cho tàn phế đã là nhẹ.

Vậy ra cậu cũng thích anh hai sao?

Khi nghĩ đến khả năng này, nội tâm Giản Sơ Thất không khỏi dâng trào cảm xúc nóng bỏng, tim đập nhanh hơn, sống lưng như có một dòng điện chạy qua.

Cho nên, cậu có cảm giác với anh hai, cậu thích anh!

"Sơ Thất?" Nhận ra Giản Sơ Thất như đang thất thần, Lữ Xá Trung hô hai tiếng: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Giản Sơ Thất nhìn Lữ Xá Trung, đột nhiên nắm lấy tay anh ta, lắc lắc lên xuống rồi nói cảm ơn: “Lữ tiên sinh, cảm ơn anh rất nhiều vì đã khiến tôi hiểu rõ tình cảm của mình, nếu không tôi sẽ còn phải rối rắm mấy ngày nữa mất."

Lữ Xá Trung : "Cái, cái gì?"

Giản Sơ Thất: “Xin lỗi, thứ cho tôi không thể đáp lại tình cảm của anh, bởi vì tôi đã có người mình thích rồi.”

Lữ Xá Trung chợt hiểu ra, trong lòng có chút buồn bực, cũng có cảm giác quả nhiên là vậy.

Anh ta thở dài: “Là Hoàn nhị gia đúng không.”

"Hả, sao anh biết?" Giản Sơ Thất ngờ vực.

Lữ Xá Trung: “Nhìn ánh mắt hoàn nhị gia nhìn cậu là biết ngay thôi, huống chi đêm qua…”

Anh kể ngắn gọn lại cuộc “đối đầu” với Hoàn Mộ Hành bên ngoài tiệm cơm.

"Tôi thấy tình cảm của Hoàn nhị gia dành cho cậu cũng giống như của tôi. Không, có lẽ sâu đậm hơn của tôi rất nhiều. Tôi còn đang nghĩ không biết khi nào cậu ấy mới bày tỏ với cậu." Lữ Xá Trung cười khổ nói: "Không ngờ Sơ Thất cũng … với Hoàn nhị gia. Xem ra tôi có công giúp hai người rồi.”

Giản Sơ Thất: "..."

Hóa ra là người này kích động anh hai nên đêm qua anh hai mới đột nhiên “Xuống tay” với mình!

Lữ Xá Trung cũng tiêu sái, nếu Giản Sơ Thất đã không có tình cảm với mình, lại đôi bên có tình cảm với Hoàn nhị gia, anh ta cũng không cần phải làm người xấu chia rẽ hai người làm gì.

Mặc dù Giản Sơ Thất rất phù hợp với sở thích của anh ta, nói không chừng về sau sẽ không gặp được người như vậy nữa.

Thế nhưng, lúc anh ta buông tay cũng sẽ không sướt mướt hay làm mấy trò bẩn thỉu. Huống chi, ngay cả tay cũng chưa từng được nắm.

"Vậy thì chúc Sơ Thất và Hoàn nhị gia hạnh phúc." Lữ Xá Trung cười cười: "Không lâu nữa tôi sẽ nhậm chức chưởng môn của Long Hổ Sơn, nếu Sơ Thất có rảnh thì đến Long Hổ Sơ tham dự buổi lễ nhé. À, cũng có thể dẫn theo Hoàn nhị gia.”

"Được, có thời gian nhất định sẽ đi." Giản Sơ Thất cũng cười nói.

"Cứ vậy đã, tôi đi trước đây." Lữ Xá Trung xoa mũi: "Tỏ tình bị từ chối, tôi phải tìm một nơi uống rượu giải sầu đã."

Dứt lời, anh ta quay người lại, đưa lưng về phía Giản Sơ Thất vẫy vẫy tay, bóng người dần dần đi xa.

Giản Sơ Thất nắm chặt tay, mong muốn được nhìn thấy anh hai lập tức lên đến đỉnh điểm.

Không do dự thêm một giây nữa, cậu quay người, tăng tốc rồi lao thẳng đến nhà họ Hoàn.

Cảm thấy đi bộ quá chậm, Giản Sơ Thất gọi xe kéo, bảo người kéo xe đưa mình đến gần chỗ nhà họ Hoàn.

Sau đó anh ta chạy một mạch, không lâu sau, cậu nhìn thấy Hoàn Mộ Hành ở cửa.

Tɧẩʍ ɖυng Phong dẫn theo Thẩm Thiều đến nói lời tạm biệt với Hoàn Mộ Hành.

Trần Đại, Trần Nhị, Trần Tam, Chen Tứ đều đứng ở một bên.

Tɧẩʍ ɖυng Phong tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng làm việc rất có nguyên tắc.

Có anh ấy ở nhà họ Thẩm, nếu cho anh ấy một ít thời gian thì không lo không khiến nhà họ Thẩm lớn mạnh được.

Trên thương trường, có thêm một người bạn vẫn tốt hơn có thêm một kẻ thù.

Vì vậy, Hoàn Mộ Hành khá thưởng thức Tɧẩʍ ɖυng Phong.

Lần này Tɧẩʍ ɖυng Phong đích thân đến cảm ơn anh, hai người đã coi định quyết định sau này sẽ hợp tác với nhau, cho nên Hoàn Mộ Hành cũng đích thân tiễn Tɧẩʍ ɖυng Phong và Thẩm Thiều đi.

Anh vừa mới nói được mấy câu đã nghe thấy tiếng gọi từ cách đó không xa truyền đến.

"Anh hai!"
« Chương TrướcChương Tiếp »