Chương 25

Trần Tam: "Ba tên làm công đó vừa nhìn đã biết là trong lòng có quỷ, có lẽ người chết trên sông cũng có chỗ kỳ quặc. Về phần quản đốc Vương và cháu trai ông ta là Vương Hổ..."

"Anh nghĩ thế nào?" Giản Sơ Thất hỏi.

"Vương Hổ có vấn đề, quản đốc Vương tạm thời chưa nhìn ra cái gì."

Đang nói, bên cạnh trùng hợp cũng có người thảo luận về vấn đề này.

Dù sao ở bến tàu cũng có người chết đuối, trấn Ngọc Thạch cũng chỉ có bao lớn, nếu có chuyện gì thì chưa đầy nửa ngày sẽ truyền đi khắp trấn.

"Tại sao lại có người chết đuối ở bến tàu? Đây là người thứ mấy rồi? Đúng là xui xẻo."

"Đúng vậy, gần đây rất là bất ổn, nhưng nghe nói ngày mai ở bến tàu sẽ có một buổi pháp sự trấn áp, đỡ cho mấy việc kỳ lạ diễn ra không ngừng."

"Ài, sao tôi lại nghe có người đồn là có quỷ hồn gì đó quấy phá?"

“Này, ông cũng tin cái đó à?”

"Thì tôi chỉ nghe vài lời đồn thôi, ban đầu tên què Lý kia, anh ta không phải là chết đuối ngoài ý muốn..."

"Các chú các bác ơi." Một giọng nói trong trẻo du dương đột nhiên vang lên bên cạnh.

Hai người đang nói chuyện ngẩng đầu lên.

Giản Sơ Thất tươi cười ngoan ngoãn nói: "Cháu có thể hỏi hai người một vài chuyện được không?"

"Nào tới đây, anh Hổ, uống một ly đi."

Sau một ngày lao động, mấy người công nhân cùng đi theo Vương Hổ ra ngoài giải trí.

Thấy Vương Hổ vẫn có vẻ trầm thấp, công nhân nói: "Sao vậy anh Hổ, vẫn không vui về chuyện xảy ra hôm nay à?"

Vương Hổ hừ một tiếng, bưng bát rượu uống cạn rồi nói: “Tiêu tiền mời một tên đạo sĩ thối tới làm pháp sự cũng chẳng ích gì, chẳng qua là vô ý làm chết hai người thôi. Trùng hợp thôi, trông bộ dạng hèn nhát của bọn họ đi, sắp bị doạ cho vỡ gan rồi.”

"Còn nói đã tận mắt nhìn thấy quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu, a, mày tin lời này không?"

Vương Hổ tỏ vẻ khinh thường. Gã ta chưa bao giờ tin vào điều này. Nếu thực sự có quỷ đến đòi mạng, tại sao gã ta vẫn không có chuyện gì?

Vương Hổ gã ta không phải nên đứng mũi chịu sào sao?

Suy cho cùng chính là nhát như chuột, sợ cái này cái kia.

Người công nhân nói: “Anh Hổ, không thể nói như vậy đâu. Loại chuyện này thà rằng tin là có, không thể tin là không, biết đâu được. Nếu không tại sao lại phải là hai người Ngô Nhị Ngưu bọn họ chết, lúc ấy chính là hai bọn họ đã ép cho…”

Vương Hổ “phịch” một tiếng đặt bát rượu xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Nếu muốn nói như vậy, chúng mày cũng thờ ơ lạnh nhạt cũng phải gặp báo ứng, sớm muộn gì cũng chạy không thoát.”

Tên công nhân hậm hực, lầu bầu: “Không nhắc nữa, không nhắc nữa. Cũng may hôm nay quản đốc đã bàn bạc với đạo trưởng, ngày mai sẽ sẽ tổ chức pháp sự ở bến tàu. Đến lúc đó mọi người hẳn sẽ yên tâm.”

"Anh Hổ, quản đốc bảo anh chuẩn bị đồ thế nào rồi?"

“Đây, đều ở đây.” Vương Hổ đá cái bao dưới chân nói: “Cũng đầy đủ gần hết rồi, lát nữa tao ra bến tàu cất, mày đi cùng tao đi.”

"Được, anh Hổ."

Sau đó, hai người uống đến khi cả người nồng nặc mùi rượu mới ra bến tàu.

Trời vừa tối, màn đêm buông xuống, gió ở bến tàu càng gào thét. Dù có hơi say thì giờ phút này cũng bị thổi cho tỉnh táo.

Gã công nhân nắm chặt quần áo nói: “Anh Hồ, em đi chuyển cái bàn đến.”

“Đi đi.” Vương Hổ ném bao đồ xuống đất, vang lên tiếng leng keng, một chiếc lư hương cũ lăn ra, tro hương rơi vãi đầy đất.

"Mẹ kiếp, phiền phức." Vương Hổ âm thầm chửi rủa, ngồi xổm xuống, chỉnh lại lư hương.

Gã công nhân đã rời đi chuyển cái bàn.

Khi Vương Hổ chuẩn bị đứng dậy, một cơn gió từ đâu thổi tới đột nhiên làm tro hương vương vãi trên mặt đất, thoáng chốc làm mắt gã ta bụi mù.

“Chết tiệt, đúng là xui xẻo.” Vương Hổ thấp giọng chửi rủa, đưa tay dụi mắt nhưng không được, tro hương bay vào mắt càng dụi càng đau.

Bây giờ hai mắt thậm chí không thể mở lên được, không nhìn thấy tình hình xung quanh.

Đúng lúc này, gã ta nghe thấy phía sau có tiếng bước chân. Chuyển bàn đến rồi à?

“Mau đến đây, lấy cho tao ít nước rửa mắt.”

Vị trí này thuận tiện, cạnh bờ sông, có thể múc nước gần đó.

Nhưng điều kỳ lạ là phía sau gã ta lại không có ai trả lời, tiếng bước chân cũng không dừng lại mà vẫn tiến gần gã ta.

“Cộp cộp” “cộp cộp”… Vẫn duy trì tần suất nhất định.

Hơn nữa, có vẻ như là đi bằng một chân.

Người què? Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Hổ, trong lòng run lên, không, chắc chắn không phải! Đừng tự mình doạ mình!