Chương 1

Edit: Hến Con

Gió mùa thu xào xạc hiu quạnh, ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào cung điện tráng lệ, tường đỏ ngói chu sa, cung đình vàng son lộng lẫy, lúc này lại một mảnh im ắng.

Giờ Dần một khắc, Hướng Quỳ mở mắt ra, sờ soạng rời giường đốt đèn, nhanh nhẹn mặc quần áo vào, chải búi tóc của cung nữ.

Ở cùng một phòng với cô, cung nữ nằm phía đối diện với đôi mắt đang nhắm chặt, cũng hơi nhíu mi tỉnh dậy, nửa híp mắt ngáp một cái, chậm rì rì xuống giường, sột sột soạt soạt mặc vào cung trang xanh biếc.

Nhìn đến Hướng Quỳ đã thu thập xong, kinh ngạc cảm thán: “Tiểu Quỳ, ngươi động tác thật mau.”

“Do quen thuộc thôi.” Hướng Quỳ mi mắt cong cong, cười nhạt nói, đôi mắt tròn long lanh ánh nước, bên trong giống như đựng đầy một vùng nước suối thanh mát.

Hướng Quỳ ở phòng này là hai người một gian, không lớn, nhưng so với phòng bốn người, sáu người ở trong gian phòng lớn, cô tương đối vừa lòng.

Cô tính tình tốt, miệng lại ngọt, ở cùng một cung nữ khác cũng không tồi.

“Vậy Cẩm Vi tỷ tỷ, ta đi trước.” Hướng Quỳ đã thu thập xong, nhẹ giọng nói.

“Ừm.” Tiểu cung nữ hàm hồ lên tiếng, cũng nắm chặt tốc độ chuẩn bị xong.

Mở cửa, bên ngoài vẫn là một mảnh đen tuyền, trời có chút lạnh, cô cất bước nhanh chóng đi vào Ngự Thiện Phòng, bên trong có đèn, đã có mấy cung nhân đang bận rộn.

Cô cong môi mỉm cười cúi đầu chào hỏi.

“Xuân đào tỷ tỷ, Thải Hà tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành.”

“Tiểu bồ câu, gạo kê tử, buổi sáng tốt lành.”

……

“Tiểu Quỳ buổi sáng tốt lành.”

Hướng Quỳ vén tay áo lên thuần thục bắt đầu làm việc, cô là cung nữ làm việc vặt ở Ngự Thiện Phòng, mỗi ngày làm việc chính là trợ thủ của nhóm đầu bếp nhóm chính.

Cái chức vị này không tiền đồ, cũng không có nhiều người nguyện ý làm,bởi vậy ở chỗ này đều là những người thành thật, không tâm nhãn, cũng không có âm mưu hãm hại nhau, cô ngây ngốc ở đây thực sự rất thư thái.

Hoàng cung là nơi ăn người không nhả xương, người ở bên cạnh quý nhân cũng không dễ dàng lăn lộn, một khi không cẩn thận đến mạng cũng không còn, cô một chút cũng không muốn như vậy.

Hướng Quỳ tám tuổi tiến cung, trong nhà lại trọng nam khinh nữ, chỉ thiên vị đệ đệ, về sau mẫu thân sinh bệnh đã chết, phụ thân cưới mẹ kế, cô mỗi ngày trôi qua càng không dễ chịu, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đánh chửi đều là chuyện thường ngày.

Khi đó trong cung vừa lúc tuyển cung nữ, cô liền trộm báo danh, không nghĩ tới thật sự được tuyển, trong người không một xu dính túi, mặc một bộ quần áo rách cứ như vậy vào cung.

Trong cung mọi ngày cũng không dễ dàng, cô mấy năm nay thận trọng từ lời nói đến việc làm, thành thật làm tròn bổn phận của mình, cũng không dám phạm sai lầm, hay là cùng ai đó trở mặt, mong muốn lớn nhất chính là nỗ lực tích cóp tiền bạc, chờ đến năm 25 tuổi liền xuất cung, tìm một người đàn ông tốt rồi gả, lại sinh hai đứa nhỏ, cả đời liền viên mãn.

Trong nháy mắt vậy mà cô tiến cung đã mười bảy năm, thời điểm 25 tuổi xuất cung chỉ còn dư lại ba ngày, Hướng Quỳ có chút chờ mong, trên tay động tác làm việc đều nhanh hơn chút.

Giờ Dần canh ba, mười mấy ngự trù mặc áo trắng đi đều bước tiến vào, khép lại tay áo, bày ra tư thế lớn nói: “Đều nhanh nhẹn lên, động tác nhanh lên.”

Hướng Quỳ nhìn thấy một khuôn mặt nữ tử trung niên trang nghiêm đứng ở kia, cô ánh mắt sáng lên, đi qua nhẹ giọng kêu lên: “Mẹ nuôi.”

Nữ nhân khẽ gật đầu, ánh mắt đang lạnh nhạt, khi nhìn thấy cô thì giọng nói liền mềm mại chút, nhưng nói chuyện như cũ nghiêm túc: “Chuẩn bị bắt đầu đồ ăn hôm nay đi.”

“Dạ, mẹ nuôi.”

Hướng Quỳ lưu loát rửa nồi xắt rau xào rau.

Mẹ nuôi tên là Mạnh Hà Anh, là khi cô vừa mới tiến cung liền quen biết, khi đó cô mới vừa được phân đến Ngự Thiện Phòng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết trong cung phải có người hỗ trợ thì mới sinh tồn được.