Chương 14

Edit: Hến Con

Hướng Quỳ sáng sớm nghe thấy tiếng mưa rơi liền bừng tỉnh, tí tách tí tách mưa to rơi trên mặt đất, cả thành phố như được gột rửa bởi cơn mưa này

Cô nhớ tới bồn hoa hướng dương ở dưới lầu phía trước cửa sổ, vội vàng chạy xuống, cũng may là nó thật kiên cường, chỉ bị xối một ít nước mưa

Hướng Quỳ đem nó mang lên lầu, mấy ngày hôm trước cô mua hạt giống hoa hướng dương, cũng đã được giao tới rồi.

Cô sau đó lại mua mấy cái chậu hoa nhỏ cùng một tải bùn đất to, lão bản còn tặng thêm một cái xẻng nhỏ, Hướng Quỳ đem chúng nó trồng ở ngoài ban công.

Làm xong mọi việc, thời gian còn sớm, trời vẫn còn mưa to, cũng không có khách ghé qua, cô pha một ly trà hoa quế, ngồi ở trước cửa sổ lẳng lặng ngắm nhìn trời mưa

Hai tiếng sau, mưa cũng dần tạnh, mở cửa sổ ra, toàn bộ không khí đều mát mẻ hơn rất nhiều.

“Thật sự ăn ngon như vậy sao?”

“Đúng thế mà, thật sự, ta không lừa ngươi đâu, tay nghề của Tiểu Hướng tuyệt nhất, tay nghề ở cấp bậc đầu bếp đấy, nếu ăn không ngon thì ta trả tiền.”

Cố Như Phương lớn giọng lôi kéo khẳng định nói, mênh mông cuồn cuộn mang theo bảy tám tỷ muội nhảy quảng trường dân vũ tới đây, nháy mắt khiến tiệm cơm nhỏ trở lên chật chội

“Tiểu Hướng!”

“Ai, thím, thím đã tới rồi ạ.” Hướng Quỳ cười xinh đẹp, lại nhìn qua mọi người, âm thanh ôn nhu chào hỏi “Cháu chào các thím”.

“Ngươi gọi là Tiểu Hướng à, lớn lên thật xinh đẹp!”

Triệu Thư Quyên nhìn chằm chằm cô, hai mắt sáng lên, cười đến không khép miệng lại được, bà là người tương đối truyền thống, thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn ôn nhu, mà Hướng Quỳ vừa vặn hợp thẩm mĩ của bà

“Cháu gọi là Hướng Quỳ, thím gọi là Tiểu Hướng, Tiểu Quỳ đều được ạ.”

“Chúng ta cũng không phải là thím, đều là bà nội rồi.” Có người cười nói.

“Dạ bà nội!”

Hướng Quỳ nháy nháy mắt, bình tĩnh tự nhiên mở miệng, không có bởi vì bị trêu ghẹo mà tức giận

“Ha ha ha ha ha ha ha......”

Mấy vị lão thái thái đều bị cô chọc cười.

Cô vốn dĩ lớn lên diện mạo thanh tú đáng yêu, lại tự nhiên hào phóng, lễ phép tôn trọng, thong dong có chừng mực, nói chuyện một chút liền khiến các vị lão thái thái quý mến.

“Hôm nay có món ăn gì vậy?” Cố Như Phương hỏi, mới nửa ngày không ăn món ăn do Tiểu Hướng làm, liền rất nhớ

“Thực đơn ở chỗ này, cửa hàng mới khai trương, cho nên các món ăn chưa có nhiều lắm, các vị nãi nãi nhìn xem muốn ăn cái gì ạ?” Hướng Quỳ dáng người cứng đờ, giơ bảng đen ra

Mấy cái lão thái thái đều đã về hưu, có tiền lương, hơn nữa con trai con gái cũng kiếm tiền rồi hiếu kính, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ đi tiệm cơm ăn, đối giá tiền này tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng có thể tiếp thu.

“Muốn một phần cơm niêu thịt chưng rau củ.”

“Tới một đĩa cơm chiên thập cẩm.”

“Ta muốn mì trộn dầu hành từ mỡ heo.”

“Tiểu Hướng, cho ta một phần cơm niêu xương sườn khoai sọ.”

……

Lục Thục Vân nhìn chữ viết đoan chính hữu lực, hiện lên một tia tán thưởng, chữ này viết không tồi, thực ngay thẳng, tục ngữ nói nếu chữ viết của ngươi đẹp, vậy thì con người cũng không đến nỗi nào đi.

“Thực đơn thật xinh đẹp, là chính tay ngươi viết sao?” Bà hỏi.

“Vâng, khi còn nhỏ có một đoạn thời gian học viết chữ bằng bút lông.”

Lục Thục Vân nghe vậy, càng kinh hỉ, hiện tại rất ít có người có thể nhẫn nại mà học viết bút lông.

“Lão lục, tẹo nữa lại hỏi sau, ăn cơm trước đã, ta đều đói bụng rồi.” Một người khác cùng bà có quan hệ tương đối tốt nhẹ nhàng chọc ghẹo mở miệng.

Lục Thục Vân cười ha hả: “Xem ngươi nói này, ta vậy mà lại quên mất, Tiểu Hướng đứa nhỏ này không tồi.”

Bà đã lâu không có gặp được người hợp mắt như vậy, liền muốn ngồi trò chuyện thêm vài câu.

Bà lấy lại tinh thần, nhìn xuống thực đơn: “Ta muốn một phần cơm niêu thịt chưng rau củ.”

“Được, mọi người ngồi chờ một lát.”

Hướng Quỳ nhấp môi, đem bảng đen treo ở bên ngoài, đi đến phòng bếp, đeo tạp dề vào, tốc độ tay cực nhanh nấu ăn, cho nguyên liệu vào các nồi niêu, mở lửa lớn để bắt đầu nấu ăn

Lại đem chảo rửa sạch, đảo cơm chiên, một bên chiên một bên canh cơm niêu, liền mạch lưu loát, trong phòng bếp nhỏ hẹp chỉ có thể nghe thấy âm thanh “Bùm bùm” của nồi niêu xoong chảo.

Một lát sau, thanh âm ngừng lại, cô bưng mâm ra