Chương 3: Giam cầm

Nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Tần Trạch. Anh đứng ở cuối giường, nhìn cô không chớp mắt, vẻ mặt như thể việc trói cô là điều hoàn toàn bình thường. Như Mạt cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, không phải vì tình cảm mà vì sợ hãi.

“Anh không thể làm thế này!” cô tiếp tục kêu gào, cố giãy giụa, nhưng dây trói quá chặt khiến cổ tay cô đau nhói. “Anh không có quyền!”

Tần Trạch bước tới, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với ánh mắt lạnh băng của anh.

“Quyền ư?” Anh nhếch môi, giọng nói trầm thấp, từng chữ như đang đóng băng tâm trí cô. “Ở thế giới này, quyền lực thuộc về kẻ mạnh. Tôi có quyền gì với em? Tất cả. Em thuộc về tôi, Như Mạt, và em sẽ ở đây cho đến khi em hiểu điều đó.”

Như Mạt cảm thấy cơn sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Đôi mắt cô long lanh, nhưng không phải vì cảm xúc mà vì sự bất lực. Cô biết Tần Trạch không còn là người đàn ông cô yêu ngày trước

Những ngày sau đó, Như Mạt bị giam cầm trong căn phòng nhỏ, với chân tay bị trói chặt. Chỉ có khi đến giờ ăn, đám thuộc hạ của Tần Trạch mới đến mở dây trói tay cô, để cô có thể tự mình ăn uống. Mỗi lần ăn xong, họ lại thô bạo trói cô trở lại. Không một ai nói chuyện với cô, không ai trả lời những câu hỏi tuyệt vọng của cô. Cô bị bỏ lại một mình trong căn phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở nặng nề của chính mình làm bạn.

Như Mạt càng ngày càng kiệt sức, cả về thể chất lẫn tinh thần. Sự giam cầm và cô lập này khiến cô gần như phát điên. Nhưng mỗi lần ánh mắt của Tần Trạch xuất hiện trong tâm trí, cô lại cố giữ cho mình tỉnh táo. Cô không thể để anh ta kiểm soát hoàn toàn mình. Cô phải tìm cách thoát ra, dù cơ hội có mong manh đến đâu.

Một buổi tối, khi trời tối đen như mực bên ngoài, Như Mạt nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa. Tiếng mở khóa kẽo kẹt vang lên, rồi cánh cửa bật mở. Cô giật mình ngẩng đầu lên, tim đập nhanh hơn. Liệu đó có phải là một cơ hội?

Một trong những người lính của Tần Trạch bước vào, trên tay cầm một khay đồ ăn. Gương mặt anh ta vô cảm, như đã quá quen với việc này. Anh ta tiến tới, tháo dây trói tay cho cô như thường lệ. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ. Như Mạt nhận thấy một thoáng lơ là trong cách anh ta làm việc. Có lẽ anh ta đã chủ quan, nghĩ rằng cô sẽ không phản kháng.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô. Đây có thể là cơ hội duy nhất.