Chương 2

"Lục muội?"

Trưởng thôn gõ cửa nhưng không có người trả lời.

"Muội không có ở nhà à?"

Trưởng thôn nghi hoặc lẩm bẩm.

Đột nhiên có tiếng cọt kẹt, cánh cửa gỗ mở ra. Một người đàn ông cao 1m96, cảm giác áp bức mãnh liệt phát ra từ nam nhân này.

Hắn có làn da màu bánh mật, khuôn mặt nam tính, bờ vai rộng eo thon và đôi chân dài. Nam nhân này đẹp đến mức không có góc chết

Tống Trì mở to hai mắt. Trong thế giới của cậu, người mẫu nam luôn thô kệch với cơ bụng tám múi.

Lục Diêm Sâm liếc nhìn trưởng thôn rồi nhìn sang Tống Trì, người đang nhìn ngực hắn chằm chằm.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng và đang cầm một chiếc túi màu trắng mềm mại. Cậu ngẩng đầu lên và nhìn hắn với đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, khiến hắn nhớ đến con thỏ con bên cửa sổ.

"Đây là Tống Trì, Tống trí thức. Tối qua ta đã nói chuyện với mẫu thân ngươi rằng để Tống trí thức ở tạm nhà các ngươi. Chờ bên kí túc xá thanh niên trí thức trống phòng sẽ chuyển Tống trí thức về đó.

"Suốt đường đi Tống trí thức bị say tàu, vẫn chưa ăn cái gì. Ngươi chuẩn bị đồ ăn cho cậu ấy nhé."

Trưởng thôn vừa nói vừa đẩy vali của Tống Trì về phía Lục Diêm Sâm.

"Ừ."

Lục Diêm Sâm nói rất ít, giọng nói trầm thấp. Khi cầm vali lên, ánh mắt cố ý vô tình rơi vào người Tống Trì.

Đêm qua hắn nghe mẫu thân nói rằng sẽ có thanh niên trí thức từ gia đình giàu có ở thành phố đến đây.

Quả thực rất mỏng manh, ngay cả mái tóc bị gió thổi bay cũng mềm mại như vậy, lại còn rất trắng trẻo sạch sẽ. Nhìn qua đã biết chưa từng trải qua gian khổ, người này thật sự muốn đến nông thôn làm việc?

"Vậy ta sẽ giao người này cho ngươi."

Trưởng thôn cùng Lục Diêm Sâm nói chuyện một hồi, sau đó quay người lại giới thiệu với Tống Trì:

"Tên hắn là Lục Diêm Sâm, lớn hơn cháu 6 tuổi. Cháu cứ gọi Lục ca là được."

"Sau này có chuyện gì không hiểu, cháu có thể hỏi Tiểu Sâm Nếu Tiểu Sâm không biết, cháu có thể đến tìm ta."

"Ta còn có việc phải làm, không ở nơi này chậm trễ thời gian nữa. Ta đi trước."

Trưởng thôn nói rồi vội vàng rời đi. Tranh thủ buổi chiều kiếm vài công điểm.

Tống Trì trợn tròn mắt. Trưởng thôn vừa nói nam nhân này tên gì? Lục Diêm Sâm?

Chết tiệt, khốn kiếp, khốn kiếp. Đây là nhân vật phản diện đáng sợ nhất trong tiểu thuyết, Lục Diêm Sâm?

Không, ông ơi. Đừng bỏ cháu một mình.

Tống Trì trong lòng gào thét. Đây chính là đại vai ác, gϊếŧ người không chớp mắt.

Ô ô ô, thật sự xui xẻo đến vậy sao? Đầu tiên là xuyên sách, và bây giờ phải sống trong nhà của đại vai ác.

Tống Trì gần như muốn khóc.

Không, không đúng. Đây vốn dĩ là chuyện tốt. Trong nguyên tác, nguyên chủ ở trong nhà trưởng thôn. Sau đó, gặp phải nữ chính đồng thời cũng là con gái của trưởng thôn. Nguyên chủ lần lượt tính kế hại nữ chính để cướp nam chính rồi bị nữ chính gài bẫy hại chết trong ruộng bắp.

Không chỉ bị móc mắt mà lổ tai của nguyên chủ cũng bị cắt cụt. Hiện tại sống trong nhà của đại vai ác dường như là cách tốt nhất để bảo toàn tính mạng.

Chỉ cần cậu thành thật, không tranh giành nam chính với nữ chính. Vậy thì sẽ không đi theo con đường cũ của nguyên chủ. Đến lúc đó cậu có thể thả chim bay trên trời, cậu chắc chắn sẽ không bị hại chết.

Khi có thời gian, cậu sẽ nghĩ xem có cách nào xuyên trở về hay không. Cậu không muốn chịu đựng vất vả năm 80.

"Cậu định đứng ở ngoài đó đến khi nào?"

Lục Diêm Sâm gọi Tống Trì vẫn đang đứng ngơ ngác bên ngoài.

"A, tôi vào ngay."

Tống Trì ôm túi nhỏ chạy vào sân.

Cậu tưởng ngôi nhà ở nông thôn năm 80 sẽ rất đơn giản nhưng không ngờ nó là một ngôi nhà gạch lớn với ba phòng độc lập tạo thành hình chữ nhật. Có sân rộng bằng sân bóng rổ ở giữa và một cái giếng cạnh tường, còn có một mảnh vườn để trồng rau xanh.

Trong tiểu thuyết có đề cập rằng Lục Diêm Sâm kiếm được rất nhiều tiền nhờ buôn bán ở chợ đen nên nhà của hắn tốt hơn những ngôi nhà khác và tường cao hơn những ngôi nhà khác.

Danh tiếng của Lục Diêm Sâm dường như có liên quan đến cha hắn. Bởi vì cha hắn từng bị bắt vì tội gϊếŧ người nên những đứa trẻ trong làng lén gọi Lục Diêm Sâm là kẻ sát nhân.

Đây chẳng phải là tai bay vạ gió sao?

Tai bay vạ gió: những tai nạn không phải do mình gây ra.

Tống Trì đi theo Lục Diêm Sâm vào sân, cậu ôm chặt chiếc túi trong tay và lén lút trộm nhìn Lục Diêm Sâm.