Chương 24: Không phải là tôi đang nuôi con, tôi đang tu tâm dưỡng tính

Phùng Thành Tắc trong đầu lần lượt sắp xếp những công việc cần làm sắp tới, từng việc từng việc được sắp xếp theo thứ tự quan trọng và cấp bách. Nghĩ mãi, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Quý Thanh Vũ ngủ rất hay động đậy. Cô đá văng chiếc chăn mỏng xuống đất, giữa đêm cơ thể cảm thấy lạnh, theo bản năng cô dịch vào nơi ấm áp, rúc vào chiếc chăn mỏng bên cạnh, rồi tìm một vị trí thoải mái để dán vào.

Phùng Thành Tắc cảm nhận được cảm giác da mềm mại chạm vào mình, muốn nắm lấy, ôm lấy, bàn tay mơ màng của anh vòng qua eo củaQuý Thanh Vũ, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, không cho cô rút ra. Cô cũng ngoan ngoãn tựa vào anh, tay đặt lên ngực anh, chân đè lên anh, như dây leo quấn quýt.

Cả hai đều ngủ rất say.

Quý Thanh Vũ dù có chiếm cả giường lớn trên máy bốy nhưng cô trở mình liên tục, không ngủ được mấy tiếng. Còn Phùng Thành Tắc thì càng không cần nói, anh chợp mắt chưa được bố giờ. Lúc này, đệm giường rất thoải mái, trong phòng nhiệt độ và độ ẩm đều được giữ ổn định, rèm chắn sáng không để lại một khe hở nào, vì vậy anh nhanh chóng bước vào giấc ngủ sâu.

Cảm giác như muốn ngủ cả ngày.

Tuy nhiên, tiếng gõ cửa đã đánh thức họ, từng hồi một, làm gián đoạn giấc mơ buổi sáng. Quý Thanh Vũ khó chịu nhíu mày, co tay lại, cảm giác dưới ngón tay là chất liệu lụa mềm mại và cơ bắp khá cứng rắn.

?

??

Gì vậy?

Cô giật mình, mở mắt ra ngay lập tức, đối diện với ánh mắt buồn ngủ của Phùng Thành Tắc.

"......"

"......"

Cả hai nhìn nhau.

Quý Thanh Vũ không còn sức để hét lên, cô mím môi, nhanh chóng rút tay ra khỏi ngực anh, lùi lại. Cùng lúc đó, Phùng Thành Tắc cũng hồi tỉnh, rút tay khỏi nơi bị cô đè lên. Cả hai đều giữ vẻ mặt bình tĩnh — không thể không bình tĩnh, cả cô và anh đều là người trưởng thành, biết rõ rằng thể hiện cảm xúc chỉ làʍ t̠ìиɦ hình trở nên ngượng ngập hơn.

Chỉ khi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, họ mới có thể an toàn, mới có thể duy trì vẻ ngoài bình yên.

"Chết mất thôi, chết mất thôi."Quý Thanh Vũ thầm gào thét trong lòng. Cô biết rõ mình có thói quen ngủ không tốt, hồi đại học còn tạm ổn, vì giường có rào chắn, có thể hạn chế hành động của cô. Nhưng khi về nhà mình, giường thì nhỏ, thức dậy là thấy mình đã lăn xuống chân giường.

Chắc chắn là cô đã lăn qua bên Phùng Thành Tắc lúc nửa đêm, cố chen chúc vào lòng anh.

Phùng Thành Tắc ngồi thẳng dậy, tư thế của anh có chút kỳ lạ, rất cố ý cong lưng và co chân lại, sắc mặt nặng nề, u ám.

Anh nghĩ, có lẽ là thói quen của cơ thể này đã khiến anh kéo cô vào lòng vào bốn đêm.

Trong phút chốc, anh cảm thấy đau đầu.

Anh muốn xin lỗi cô, nhưng lời vừa ra đến miệng lại phải nuốt lại.

Tiếng gõ cửa yếu ớt nhưng liên tục vẫn tiếp tục, Quý Thanh Vũ kéo chăn ra, xuống giường, không đeo dép đi, chân trần nhanh chóng đi đến cửa, mở cửa, Phùng Gia Nguyên đã thay đồ đồng phục và búi tóc thành hai búi xinh xắn, như con lươn chui vào trong, giọng trong trẻo, vui vẻ: "Mẹ, chào buổi sáng!"

Quý Thanh Vũ mệt mỏi ôm cô bé: "Con gái, chào buổi sáng..."

Phùng Gia Nguyên mỗi ngày vào lúc bảy giờ sáng được cô Lưu gọi dậy, thay đồ, rửa mặt, làm tóc xong, sẽ ăn sáng đơn giản ở nhà. Đôi khi Quý Thanh Vũ hoặc Phùng Thành Tắc dậy sớm, ngoài việc ăn sáng cùng cô bé, còn đưa cô bé đến trường.

Nhưng thói quen không thay đổi là khi cả nhà đều có mặt, cô bé nhất định phải chào buổi sáng bố mẹ.

Đây là việc mà ngày nào cũng phải làm, trừ khi hôm đó cô bé không phải đến trường.

Phùng Gia Nguyên lại chạy đến bên giường, chu mông nhỏ, hai tay nhỏ xíu chống mặt, dựa vào thành giường, mắt sáng lấp lánh gọi Phùng Thành Tắc: "Bố, chào buổi sáng bố nhé!"

Nói xong cô bé dang tay ra, muốn một cái ôm yêu thương.

Phùng Thành Tắc không xuống giường, chỉ có thể nghiêng người ôm cô bé một cái, giọng anh khàn khàn, lười biếng sau khi vừa tỉnh dậy, "Chào buổi sáng."

Sau khi đánh thức bố mẹ, Phùng Gia Nguyên hài lòng chạy đi nhanh như gió.

Chạy còn nhanh hơn cả thỏ, để lại cha mẹ lúng túng im lặng.

Và Quý Thanh Vũ cuối cùng cũng hiểu tại sao sau năm năm, hình nền trò chuyện trên WeChat của cô và bé Nguyên lại viết đầy chữ như vậy —

【 Con ruột đó! Không được tức giận đâu nhé! 】

【 Ai là người mẹ dịu dàng nhất trên thế giới? Là tôi nè! 】

【 Không phải là tôi đang nuôi con, tôi đang tu tâm dưỡng tính. 】