Chương 4: Dưới yết hầu của anh có một vết cào rất mờ và mới

“...Nếu bị người khác suy đoán hôn nhân của chúng ta có vấn đề, hội đồng quản trị có thể sẽ lo lắng.” Bao gồm cả đối tác và nhà đầu tư trong các dự án cũng sẽ cân nhắc, ít nhất là đối với Phùng Thành Tắc, hôn nhân không phải là chuyện riêng tư đóng kín cửa, ly hôn có nghĩa là gì? Có nghĩa là tài sản thậm chí là cổ phần đều phải được tính toán lại. Phùng Thành Tắc rõ ràng hơn ai hết rằng ly hôn trong giới này sẽ gây tổn thất nặng nề như thế nào.

Nói trắng ra, vài năm trước đối với anh kết hôn với ai cũng không khác biệt, anh sẽ có một cuộc hôn nhân tương kín như tân như cha mẹ anh, điều duy nhất anh không ngờ tới là vợ anh lại là Quý Thanh Vũ. Chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng không thể không chấp nhận, nếu anh không nghe lầm, không nhìn lầm thì anh và cô thậm chí còn có con.

Vì vậy, xét đến nhiều yếu tố thực tế, trước khi “giấc mơ” này kết thúc, anh phải duy trì hiện trạng không thay đổi, đó mới là điều tốt nhất cho Dịch Thăng, cho nhà họ Phùng.

Quý Thanh Vũ cũng không ngốc, cô hiểu được hàm ý trong lời nói của Phùng Thành Tắc, ngoan ngoãn gật đầu, như thể anh là thầy giáo nghiêm khắc, còn cô là học sinh nghe lời — dù sao có nghe lời thật hay không là chuyện khác, nhưng bề ngoài vẫn phải làm cho đúng.

“Vì vậy, nếu cô đồng ý, tôi nghĩ chúng ta có thể…” Phùng Thành Tắc dừng lại, “Cô hiểu ý tôi chứ?”

“Hiểu.” Quý Thanh Vũ bổ sung những lời anh chưa nói, “Ý của anh là, dù ở nhà hay ngoài, cũng không thể để người khác nghi ngờ rằng chúng ta có vấn đề về tình cảm, sẽ ly hôn.”

Phùng Thành Tắc khẽ giãn chân mày.

May mắn, anh có thể giao tiếp bình thường với cô. Nếu cô không chấp nhận được việc họ đã đến năm năm sau, đối với anh sẽ rất khó khăn và phiền phức, anh thực sự không muốn trong lúc đau đầu lại phải an ủi cảm xúc vô định của cô.

“Cô nghĩ sao?” Anh tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của cô.

Quý Thanh Vũ chưa hiểu rõ những gì đã xảy ra trong năm năm qua. Cô hoàn toàn không phải là người cứng đầu, không, cô là kẻ mềm yếu, anh ta nhìn là biết loại người cứng rắn. Thật sự đối đầu với anh, cô sợ anh sẽ tàn nhẫn phanh thây cô.

“Tôi sẽ nghe theo anh.” Quý Thanh Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Cô cúi đầu, bày ra vẻ ngoan ngoãn.

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết vô hạn, thì Phùng Thành Tắc là đại lão, cô với vai trò tiểu đệ đi theo sau mới có thể sống sót đến cuối cùng, còn không cô sẽ nghi ngờ liệu mình có thể an toàn rời khỏi máy bay hay không. Nếu anh nghĩ cô là kẻ ngu ngốc không hiểu chuyện, cô nghĩ, anh sẽ đưa cô đến nơi tuyệt đối an toàn, sẽ không cho cô cơ hội nói nhảm trước mặt người khác.

Từ lúc ngồi lên chiếc máy bay này đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Phùng Thành Tắc cảm thấy thoải mái.

Anh là người luôn có thói quen nắm giữ mọi thứ trong tay. Nhưng con người không thể đối đầu với những chuyện phi khoa học, trải qua cảm giác hỗn loạn đến kinh hoàng một lần là quá đủ rồi.

“Cô yên tâm, trong khi giữ nguyên cuộc sống hiện tại, tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng những gì đã xảy ra trong năm năm qua và cố gắng tìm cách quay lại năm năm trước.”

Đối với anh, quay lại năm năm trước là việc đặt ở cuối cùng.

Bởi vì điều đó không thể tự mình thay đổi được.

Nhưng có lẽ người phụ nữ này cần một chút an ủi thiện ý.

Quý Thanh Vũ gật đầu: “Được, tôi sẽ nghe theo ngài, tôi tin tưởng ngài.”

Thật lòng mà nói, ngoài việc kết hôn với Phùng Thành Tắc và có con là điều quá sốc, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô cũng không tệ. Thậm chí còn ngồi trên máy bay riêng, chiếc túi mang theo bên mình cô cũng đã xem qua, không quá lời mà nói, có thể mua được một căn nhà ở thành phố này.

Cô cũng đã nhìn vào gương. Ngoài việc trưởng thành hơn so với năm năm trước, vẻ ngoài của cô không thay đổi nhiều, và, cô cúi đầu nhìn xuống theo bản năng — thay đổi cũng khá nhiều, ví dụ, kích thước có vẻ lớn hơn một cỡ.

Bụng vẫn rất phẳng, không có vết rạn, cũng không có sẹo.

Tất nhiên có điều xấu hổ là, trên ngực cô có vài dấu hôn.

Nói chung, từ tinh thần đến ngoại hình, năm năm sau cô là phú bà. Nếu có thể quay lại năm năm trước thì tất nhiên rất tốt, không quay lại cũng không phải là điều đáng tiếc, dù sao, cô đã nhìn thấy ảnh, bây giờ cô còn có con, có thể gọi là làm mẹ mà không phải chịu đau đớn vì đứa trẻ cũng đã đi học mẫu giáo rồi.

Cô thấy kịch bản này cũng không tồi.

Cô cẩn thận nhìn Phùng Thành Tắc, nuốt lại câu hỏi “Nếu chúng ta mãi không quay lại thì sao”.

Người đàn ông thẳng thắn như anh không chắc muốn nghe điều đó.

Phùng Thành Tắc nhẹ nhàng thở ra, tay anh ta đặt tự nhiên trên tay vịn ghế, “Cô nghỉ ngơi đi, tôi còn một số việc phải làm.”

Đối với người cuồng công việc, ngủ không phải là việc quan trọng nhất.

Điều khẩn cấp là anh ta phải hiểu rõ sự phát triển của tập đoàn, cũng như tiến độ công việc hiện tại.

Quý Thanh Vũ vội vàng nói: “Được, ngài cứ đi làm việc, không cần lo cho tôi.”

Phùng Thành Tắc đứng dậy, khi đến cửa, anh ta dừng lại, nghiêng đầu nói: “Tôi nghĩ, cô có thể cần đổi cách xưng hô.”

Quý Thanh Vũ mở miệng.

Cô ngớ người. Vậy cô phải gọi anh là gì??

Đại ca, rõ ràng là không được. Phùng tổng, đây cũng không phải là kịch bản tổng tài bá đạo và thư ký nhỏ...

Phùng Thành Tắc với giọng công việc nói, “Không cần gọi tôi là ngài.”

Quý Thanh Vũ: “……”

Cô thuận theo: “Được, anh đi làm việc đi.”

Phùng Thành Tắc gật đầu, rời khỏi.

Trên máy bay vẫn hơi ngột ngạt, anh đến phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, vài giây sau lại cẩn thận cài lại, che chắn yết hầu sắc bén.

Dưới yết hầu của anh có một vết cào rất mờ và mới.