Chương 17: Trên đời này chẳng ai thích đi học cả

Trẻ con luôn tràn đầy năng lượng; từ lúc lên xe cho đến khi xuống xe, Phùng Gia Nguyên nói chuyện không ngừng nghỉ.

Quý Thanh Vũ ban đầu nghĩ rằng mình phải tập trung hết sức để đối phó nhưng không ngờ lại dễ dàng hơn nhiều. Bé con không hề gây khó khăn cho họ, chỉ háo hức kể cho họ nghe về những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây —

"Ông nội đóng tủ lạnh mà quên không khóa lại, bà nội phát hiện ra và rất giận đấy ạ!"

"Con đã nhìn thấy rồi, nhưng con không mở tủ lạnh để ăn trộm kem đâu."

Nói xong, bé quay đầu nhìn bố mẹ với ánh mắt khốn khổ, mong nhận được lời khen ngợi từ họ. Cô bé không giống Từ Dật Xuyên, người thích ăn trộm đồ ăn vặt và giấu chúng dưới giường, cô bé sẽ không làm điều gì trẻ con như thế.

Quý Thanh Vũ có thể thấy ánh mắt “xin hãy khen con” của bé, liền khen ngợi, “Thật sao? Mẹ biết ngay bé Nguyên là bảo bối ngoan nhất trên thế giới mà!”

“Mẹ ơi, mẹ hơi phóng đại quá rồi.”

Phùng Gia Nguyên đôi khi rất giống bố mình, rõ ràng là nghe những lời này rất vui, vui đến mức cào cào ngón tay, nhưng lời nói và thái độ thể hiện lại rất kiêu ngạo.

“Mẹ không phóng đại đâu.” Quý Thanh Vũ nghiêm túc nói, “Trong lòng mẹ, Bé Nguyên chính là bảo bối đáng yêu nhất.”

“Vậy còn ba thì sao ạ?”

Phùng Gia Nguyên đột nhiên đưa ra câu hỏi này.

Quý Thanh Vũ hơi sửng sốt, một giây trước còn nói rằng Bé Nguyên không gây khó dễ cho cô, giây tiếp theo đã bị phản lại.

Cô phải trả lời thế nào đây?

Cô thật sự không có can đảm nói với khuôn mặt nghiêm nghị kia rằng “cũng là bảo bối của mẹ đó” hay “thằng cha này chui từ đâu ra vậy, cục cớt chứ cục cưng cái khỉ gì” như vậy được.

Giờ cô nhắm mắt dưỡng thần giống như anh ấy vẫn còn kịp không?

“Mẹ ơi!” Phùng Gia Nguyên là đứa trẻ thiếu kiên nhẫn, không nhận được câu trả lời trong vài giây, cô bé bắt đầu thúc giục.

“…” Quý Thanh Vũ nghiêng người, mông rời khỏi ghế, “Để mẹ nói nhỏ cho con nghe nhé.”

Phùng Gia Nguyên quả nhiên bị thu hút, vươn cổ, đưa tai về phía cô. Quý Thanh Vũ nhỏ giọng nói vào tai cô bé: “Ba con là bảo bối không đáng yêu nhất, suỵt.”

Khi Phùng Thành Tắc nói rằng “trẻ con còn nhỏ, có thể qua mặt chúng” thì Quý Thanh Vũ trong lòng thật sự không đồng tình. Vì trong nhà của cô, ba mẹ luôn luôn trả lời mọi câu hỏi, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, không bao giờ tỏ ra cáu gắt vì không biết trả lời, cũng không trách mắng cô không ngoan không hiểu chuyện. Bé Nguyên đâu có nhõng nhẽo, chỉ mới bốn tuổi, đang rất nghiêm túc trò chuyện với cô thì đương nhiên cô phải trả lời cho tốt.

Nhìn cách Bé Nguyên trò chuyện qua tin nhắn thoại với cô năm năm sau là biết ngay.

Có thể lúc đó cô đôi khi cũng sẽ thiếu kiên nhẫn, nhưng không bao giờ qua loa.

Ba thực sự không đáng yêu bằng cô bé, Phùng Gia Nguyên bụm miệng cười khúc khích không ngừng. Hai mẹ con thì thầm to nhỏ, Phùng Thành Tắc ngồi nghiêm nghị không hề cố nghe lén, chỉ khi Quý Thanh Vũ không nhìn thấy, khóe môi anh mới hơi cong lên.



Từ trường mẫu giáo đến nhà họ Phùng, nếu không kẹt xe cũng phải mất gần bốn mươi phút.

Tâm trạng của Quý Thanh Vũ bỗng trở nên rất phức tạp, đặc biệt khi xe đi đến đường Tùng Cảnh, cô theo phản xạ siết chặt dây an toàn. Hơn hai mươi tiếng đồng hồ trước, cô ngồi trên xe đi qua con đường này, giờ nghĩ lại thấy mình thật xui xẻo. Nơi này dẫn đến khu nhà giàu, cách biệt với sự ồn ào của thành phố, chứ đừng nói đến kẹt xe, người đi bộ trên đường cũng ít, ai ngờ lại có chiếc xe đột nhiên đâm vào, đẩy cô đến năm năm sau.

May mắn là tài xế lái xe rất êm.

Nghĩ lại cũng đúng, đây là xe của Bé Nguyên. Dù là người bình thường, cô cũng nhìn ra được chiếc xe bảo mẫu này đã được cải tạo, kính có lẽ cũng là loại chống đạn, nên tài xế đưa đón đi học chắc chắn phải đạt chuẩn.

Xe chạy êm vào con đường nhỏ yên tĩnh, đây dựa lưng vào núi, trước mặt là hồ, nhìn xung quanh đều là mảng xanh mướt.

Tùng Cảnh Thư Uyển là khu nhà giàu nổi tiếng ở Cảnh Thành, chưa mở bán ra ngoài, những căn biệt thự đơn lập đã nhanh chóng được mua hết.

Nhà họ Phùng từ lâu đã mua căn lớn nhất, tính cả vườn riêng, thảm cỏ tặng kèm, chiếm diện tích vài nghìn mét vuông.

Từ xa đã thấy cổng sắt hoa văn mở từ từ, trước cổng là chòi bảo vệ. Quý Thanh Vũ không rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng lại cảm thán chưa từng thấy cảnh đẹp như thế, sau khi xe của họ đi vào, cổng lập tức đóng lại, đập vào mắt là thảm cỏ xanh rì, có hai chú chó một trắng một đen đang chơi bóng vui đùa, có lẽ nhận ra đây là xe của chủ nhân nhỏ, chúng chạy nhanh hết sức với chân ngắn, gần như để lại tàn dư.

Phùng Thành Tắc tất nhiên cũng để ý, sau chút ngạc nhiên ngắn ngủi lại trở về bình tĩnh. Nhà họ từ trước đến giờ không nuôi chó, có lẽ bố mẹ anh nuôi để bé vui.

Xe bảo mẫu đi vòng qua bể phun nước, dừng lại trước tiền sảnh chính uy nghiêm.

Quản gia Dương đã nhận được điện thoại nội bộ từ phòng bảo vệ, ông chờ đợi ở bên cạnh, sau khi xe dừng hẳn, ông tiến lên phía trước, cửa xe tự động cảm ứng mở.

Phùng Gia Nguyên tự mình tháo dây an toàn, kêu lên: “Ông quản gia ơi, hôm nay con mệt chết đi được.”

Trên đời này chẳng ai thích đi học cả.

Cô bé nói vậy chắc chắn không ai phản đối.

Quản gia Dương cười nhẹ, gật đầu đồng tình, “Vất vả cho con rồi.”

Khi tiểu thư nhà họ Phùng mới hai tuổi, bố mẹ cô bé và ông bà nội đã từng nhiều lần tranh cãi về vấn đề giáo dục. Trịnh Minh Nguyệt và Phùng Cảnh Lâm chỉ có một cô cháu gái bảo bối, cưng chiều hết mực, nghe nói bé đi mẫu giáo bảy giờ sáng phải dậy sớm, họ không đành lòng, liền bàn bạc thuê thầy giáo về dạy học hàng ngày.

Phùng Thành Tắc làm sao có thể chấp nhận điều vô lý như vậy.

Mẫu giáo ở nhà, tiểu học thì sao, cấp hai thì sao?

Kết quả tranh cãi không có gì bất ngờ.

Quản gia Dương nhìn vào xe, Phùng Thành Tắc và Quý Thanh Vũ, cười hỏi: “Ông chủ, bà chủ đi đường có mệt không ạ?”

Quý Thanh Vũ cười lịch sự.