Chương 13: Khách hàng đầu tiên

Giang Miểu đưa tay sờ mặt mình như suy tư gì, biểu tình nghiêm túc. Hỏng rồi, tám phần là do mọi người nhận ra nguyên chủ. Nguyên chủ làm bánh bao chả ra gì, mọi người sau khi ăn một lần liền không muốn ăn lần hai, cho dù bánh bao có thơm đến mấy họ cũng không dám mua.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó nhờ ông lão quầy bên giúp mình nhìn quầy hàng một lát, sau đó hắn xoay người chạy vào con ngõ nhỏ, đến khi trở ra thì một nửa khuôn mặt hắn đã bị một mảnh vải che.

Hắn làm như không có việc gì mà ngồi trở về bên quầy hàng, không bao lâu sau đã có một vị khách ghé qua. Người đến là mọt người đàn ông mập mạp, mọi người trong chợ này đều biết, hắn ta là chưởng quầy của tiệm gạo đằng trước, họ Vương, ngày thường ngoài việc đam mê ăn uống thì cũng không có yêu thích gì khác. Toàn bộ những người bán hàng rong trên phố này đều từng làm buôn bán với hắn ta.

“A, bánh bao này thật thơm.” Vương chưởng quầy đi đến trước quầy hàng, dùng sức ngửi ngửi, không sai, mùi thơm lúc nãy hắn ta ngửi được chính là cái này. Vương chưởng quầy nhìn Giang Miểu vài lần, suy đoán có lẽ hắn sợ bị bệnh nên mới ăn mặc như vậy. Trời mùa đông lạnh, trong đám người qua lại cũng có vài người ăn mặc giống Giang Miểu.

“Khi ngửi mùi đã thơm mà khi ăn vào lại càng thơm hơn, ngài có muốn mua mấy cái nếm thử không?” Giang Miểu thực nhiệt tình, khai trương nếu không tố thì ngày hôm nay buôn bán đều sẽ không thuận lợi.

“Bao nhiêu tiền một cái?” Cũng là người làm buôn bán, Vương chưởng quầy là rất cảnh giác, không biết giá cả thì tuyệt đối sẽ không mua.

Về phần giá cả, trong lòng Giang Miểu sớm đã sớm có tính toán. Bánh bao trên thị trường bán đều nhỏ hơn bánh hắn làm, chia ra làm nhân rau và nhân thịt. Nhân rau bán ba văn tiền hai cái, nhân thịt năm văn tiền hai cái, hơn nữa nhân thịt cũng không phải toàn là thịt.

Bánh bao nhà hắn lớn hơn bánh của người khác, bên trong còn cho thêm tôm khô, kiểu gì cũng phải bán được hai văn tiền một cái chứ? Vì thế hắn trực tiếp nói: “Hai văn một cái.”

Vương chưởng quầy vừa nghe liền tức cười: “Bánh này cũng không phải nhân thịt, bán đắt như vậy mà được hả? Những người khác bán đều là ba văn tiền hai cái?”

Giang Miểu bày ra bộ mặt như muốn nói vậy thì người không biết rồi, hắn mở ra cái nắp l*иg hấp, chỉ vào mấy cái bánh bao bên trong vừa to vừa trắng mà nói: “Mọi người mau xem xem, bánh bao của người khác có lớn bằng bánh của nhà ta không? ngửi có thơm như vậy không? Chỉ tính tiền mua gia vị để làm bánh này, ta còn phải nợ đấy, nói thật, hai văn một cái ta còn cảm thấy là lỗ đây!”

Mùi hương bánh bao xông vào mũi, so với lúc chỉ mở có một cái khe nhỏ càng thêm mê người, Vương chưởng quầy xem bánh bao này đúng là rất lớn, lập tức cũng không tính toán một văn nửa văn tiền, nói thẳng: “Vậy trước tiên cho ta hai cái, nếu ăn không ngon thì chắc chắn không có lần sau.”

Giang Miểu lấy ra giấy dầu đã chuẩn bị trước đó, gắp hai cái đưa qua đi, vừa lấy tiền vừa cười nói: “Bảo đảm ngài ăn xong lần sau còn đến tìm ta.”

Vương chưởng quầy cầm lấy bánh bao, thổi thổi hơi nóng, cho vào miệng cắn một miếng, chỉ mới cắn một miếng đã nếm được nước canh đậm đà, lại ăn một miếng, củ cải bên trong ngọt thanh không đắng lại còn kèm theo một mùi hương nhẹ làm cho khi ăn bánh bao lên vị càng ngon.

Hắn cũng bất chấp bánh nóng, hai ba lần đã đem một cái bánh bao lớn ăn hết sau đó mới nhả ra hai chữ, “Ăn ngon!”

Sau khi hai cái bánh bao đều ăn vào bụng mới thoáng giải thèm, Vương chưởng quầy cũng không vội dời đi, hắn ta trực tiếp ngồi xuống bên cạnh quầy hàng, kêu Đinh lão nhân làm cho hắn một chén tào phớ nóng, sau đó lại mua hai cái bánh bao, ăn rất là thích ý.

Đã có tám văn tiền thu vào Giang Miểu tức khắc tự tin hẳn lên, thân thể đều đứng càng thêm thẳng.

Có người quen biết Vương chưởng quầy, nhìn thấy hắn ta ăn ngon như vậy cũng học theo mà gọi mấy cái bánh bao và một chén tào phớ để ăn.

Người đều có tâm lý đi theo đám đông, trong lúc nhất thời, quán bánh bao người dần nhiều hơn, ngươi một cái hắn hai cái, không bao lâu, l*иg hấp tầng thứ nhất có hơn ba mươi cái bánh bao đã bán hết.

Vương chưởng quầy lúc này đã ăn uống no đủ, hắn lau miệng, đi đến trước mặt Giang Miểu, hỏi: “Tiểu ca ngày mai còn tới không?”

Giang Miểu vội vàng kẹp bánh bao lấy tiền, còn quay qua trả lời hắn ta: “Tới chứ, sau này mỗi ngày đều bán ở đây.”

“Vậy là tốt rồi, lại có thể ăn nhiều thêm một nhà. Lại nói, đều là làm bánh bao, bánh của ngươi làm so với cái kia người trẻ tuổi trước kia bán ngon hơn rất nhiều, bánh bao nhà hắn rất khó ăn! Nhưng mà mấy ngày nay hình như không thấy hắn, có lẽ là đổi nghề rồi.” Vương chưởng quầy chỉ ăn qua một lần, liền quên không được hương vị kia, hiện tại hắn ta nhắc tới còn có chút ghét bỏ.

Giang Miểu dở khóc dở cười, nghe như vậy hắn liền muốn ngay lập tức kéo miếng vải bố xuống cho hắn ta nhìn xem mặt mình.