Chương 17: Ngày bán hàng thứ hai

Đại khái là ngày hôm qua xác thật bánh bao ăn ngon, dẫn đến việc hôm nay người tới mua nhiều hơn so với ngày hôm qua, tuy là hôm nay Giang Miểu hấp nhiều thêm một lung, nhưng đến khi trời sáng thì cũng đã bán đến không sai biệt lắm. Không chỉ có như thế, bánh bao bán chạy cũng kéo sinh ý quán tào phớ bên cạnh. Hai ngày nay Lão Đinh buôn bán đều rất khá, hôm nay càng là sớm đã bán hết, nhìn nửa tráp tiền đồng, Lão Đinh mừng rỡ đến nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.

Giang Miểu trong lúc kẹp bánh bao cũng vẫn bớt thời giờ nhìn thoáng qua ngăn kéo, đôi mắt không bị bố che tức khắc cong thành hai đường cong, nhìn số lượng chắc chắn nhiều hơn không ít so ngày hôm qua!

Bên cạnh, Lão Đinh đem bàn ghế chỉnh lý, gửi đến trong một hộ nhà dân bên cạnh, sau đó đi vào trước quầy hàng của Giang Miểu, chờ hắn bán xong cho những khách khác, mới đưa tám văn tiền qua, nói: “Giang tiểu ca, lấy cho ta bốn cái bánh bao, ngày hôm qua ăn cảm thấy không tồi, hôm nay ta mang mấy cái trở về cho người nhà cũng nếm thử.”

“Được rồi.” Giang Miểu đáp, hắn tiếp nhận tiền, chọn mấy cái lớn chút sau đưa qua cho lão, “Làm đại nương các nàng cũng nếm thử, thuận tiện đưa ý kiến giúp cháu. Đúng rồi, Đinh lão bá, nhà ngài có làm đậu hủ bán hay không?”

Lão Đinh tiếp nhận bánh bao, lắc lắc đầu, nói: “Nhà ta chật hẹp, không làm được đậu hủ, còn tào phớ kia là mỗi ngày ta đi đến nhà chồng con gái rồi chuyển lại đây bán, một đến một đi, cũng chỉ là kiếm chút tiền chạy chân.”

Giang Miểu có chút tiếc nuối, gần đây hắn còn tưởng phát triển các chủng loại bánh bao. Hôm qua cũng không biết có phải do đi lúc chợ sắp tan hay không mà khi hắn đi trên đường thì ngoài củ cải cải trắng ra cơ hồ nhìn không thấy đồ ăn gì khác.

Cho dù là dùng cải trắng làm bánh bao ăn cũng khá tốt, nhưng củ cải mà không có mùi thịt mùi vị liền kém đi nhiều. Xét theo tình hình bây giờ, Giang Miểu bán bánh bao nhân thịt chi phí cao hơn nhiều mà lại không thể định giá quá cao, có chút không có lời.

Có lẽ là nghe ra Giang Miểu ý tứ, Lão Đinh hỏi một câu: “Giang tiểu ca muốn mua đậu hủ?”

“Vâng, Cháu muốn mua chút đậu phụ khô làm nhân bánh bao. Đầu phố cũng có một nhà bán, nhưng mà……” Giang Miểu cười cười, không có nói hết lời.

Lão Đinh hiểu rõ gật gật đầu, người nhà kia làm buôn bán không thật thà, thiếu cân thiếu lạng là việc bình thường, hơn nữa thường xuyên sẽ đem đồ ngày hôm trước không bán hết xen lẫn đồ trong ngày hôm sau bán.

“Nhà chồng con gái lão làm bán đậu hủ, chẳng qua chỗ bọn họ bán gần đông cửa thành, này một tây một đông, chỉ sợ có chút xa.” Lão Đinh nói, “Nhưng mà nếu ngươi muốn, mỗi ngày khi ta tới lấy bán tào phớ cũng có thể mang cho ngươi một ít.”

Giang Miểu suy nghĩ một lát, nói: “Giá cả tính như thế nào ạ?” Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, hắn cần phải rõ trước bằng không cứ tùy tiện đặt mua rồi lại làm cho hai bên đều xấu hổ thì không tốt.

Lão Đinh nói: “Giá sao, cùng quán trên đường bên này như nhau. Nhưng mà ngươi yên tâm, cả nhà con rể lão đều là người thành thật, tuyệt đối sẽ không lấy hàng kém thay hàng tốt, cân lượng cũng là đủ.”

“Vậy được, ngày mai ngài mang trước ba cân lại đây giúp cháu, cháu làm một ít thử xem.” Giang Miểu đem tám văn tiền mới cầm lại lấy thêm một văn đưa về trên tay Lão Đinh.

“Được, đậu hủ nhà con rể lão mùi vị tốt lắm, làm bánh bao khẳng định cũng ăn ngon!” Lão Đinh cầm tiền cao hứng mà đi rồi.