Chương 2: Gặp hàng xóm mới

Trong lúc Giang Miểu còn đang tự hỏi cách có thể trải qua cuộc sống sau này tốt đẹp hơn thì một trận tiếng đập cửa đánh gãy ý nghĩ của hắn.

Nháy mắt, Giang Miểu ý thức được một việc vô cùng đáng sợ, hắn hoàn toàn không có chút xíu ký ức nào của nguyên thân!

Xuyên qua không có cẩm y hoa phục, không phải vương công quý tộc thì cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng phải đem ký ức cho hắn, ông trời thật là quá không đáng tin á? Giang Miểu rất là tức giận, cái này hoàn toàn không giống như trong sách nói !

Xong rồi, vừa mới tới đã bị lòi! Cũng không biết người gõ cửa là ai, nếu nhận sai thì làm sao bây giờ? Giang Miểu muốn giả vờ không nghe thấy không đi mở cửa, nhưng tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngừng.

“Tới……” Giang Miểu suy yếu mà kêu một tiếng, sau đó giãy giụa bò dậy, sau khi mở ra cánh cửa liền đối mặt với một một ông lão đứng bên ngoài.

Nhìn bộ dáng ông lão thì khoảng chừng hơn 60 tuổi, vóc dáng không cao, lưng hơi còng, sắc mặt có chút lo lắng, đợi đến khi thấy rõ nghi hoặc trên mặt Giang Miểu, ông lão lại có chút co quắp mà mở miệng.

“Chào cháu, lão thấy cháu đã hai ba ngày nay cũng chưa đi ra ngoài, lúc này mới tới cửa đến xem…… cháu không sao chứ?”

Giang Miểu trong lòng vui vẻ, ra là không quen biết hắn, thật tốt quá!

“Cháu không sao ạ, mấy ngày nay trong người có chút không thoải mái, cho nên mới không ra cửa, làm phiền đại bá lo lắng.” bộ dáng Giang Miểu như bệnh nặng mới khỏi, khi cười rộ lên hai má hãm sâu, tuy không quá đẹp, nhưng lại làm lão nhân cảm thấy, này đứa nhỏ này giống như có chút khác lạ.

Bọn họ đều sống ở cùng trong một cái sân, lúc trước khi đứa nhỏ này dọn tiến vào, lão liền cảm thấy người này chỉ sợ không phải là người nhiệt tình, cả ngày mặt mũi âm trầm cúi đầu không lên tiếng, cũng chưa làm thân cùng ai trong sân. Mỗi ngày độc lai độc vãng, cũng không thấy có người nào tới tìm hắn. Nói thật, nếu không phải kỳ quái sao nhiều ngày rồi không thấy hắn ra khỏi cửa, lão Mạc cũng sẽ không tới gõ cửa nhà hắn.

“Không có việc gì thì tốt, nhưng lão xem sắc mặt cháu như là bị trúng gió, cháu vẫn nên đi bốc mấy thang thuốc uống đi, đi ra cửa rẽ phải, đi đến đầu ngõ, nơi đó có một gian hiệu thuốc.” Lão Mạc tốt bụng mà nói.

Lão vừa nói xong, trong sân liền nghe thấy tiếng người cười: “Lão Mạc à, người ta đi bán bánh bao, mỗi ngày đều bày quán ở đầu ngõ, còn cần ông chỉ đường hay sao?”

Giang Miểu nhìn theo hướng thanh âm, phát hiện là một đại nương đang ngồi xổm bên cạnh giếng rửa rau, trong chậu có mấy cái củ cải trắng rất lớn đã được rửa sạch sẽ, trên lá xanh đậm cây củ cải mang theo bọt nước, dưới ánh nắng chiếu xuống, có vẻ rất mê người.