Chương 37: Cửa chùa đã mở

Nhà chính là như vậy

Ấm áp vô cùng

Làm Giang Miểu rất là hâm mộ, thẳng đến sau khi mấy vị khách này rời đi, hắn còn đắm chìm ở cái loại bầu không khí hài hòa này.

Người chung quanh vẫn luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh tuy là cảm thấy có chút tiếc nuối tình thế không có phát triển dựa theo dự đoán của bọn họ, nhưng đồng thời bọn họ cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, bánh bao nhà này thật sự ăn rất ngon sao?

Dù sao thì hai cái bánh bao cũng không đắt, mua hai cái nếm thử cũng được. Nghĩ như vậy, sinh ý của Giang Miểu cuối cùng cũng có khởi bước. Phàm là người đã nếm qua hương vị đều sẽ quay đầu lại lại mua mấy cái, dù sao hôm nay cũng không ăn được cơm.

Chờ tiễn đi đợt khách nhân này, bánh bao mà Giang Miểu buổi sáng đã bao sẵn đã không còn mấy cái. Giang Miểu liền lại ngồi trở lại trên ghế, một bên xem quầy hàng, một bên chuẩn bị làm bánh bao. Nhân đậu phụ khô buổi sáng mang theo nửa chậu đã xào chín lại đây, nhân củ cải vừa mới nãy cũng băm rồi trộn gia vị xong, có thể bắt đầu bao. Tay nghề xoa bột của Đại Ngưu khá tốt, lực đạo trên tay cũng rất có chừng mực, mấy cái nắm bột chia ra kích thước đều không khác nhau lắm. Giang Miểu cầm lấy nắm bột , động tác cán vỏ bánh đến nước chảy mây trôi, thoạt nhìn có một phen mỹ cảm. Vỏ bánh được cán ra một mảnh tiếp theo một mảnh được đặt trên cái thớt, Đại Ngưu ngồi ở bên kia bao nhân niết nếp gấp, hai người phảng phất như công tác trong dây chuyền sản xuất, chỉ chốc lát sau, l*иg hấp hồi nãy còn trống trơn giờ đã đặt đầy bánh bao.

Giang Miểu thêm củi lửa vào chậu than, sau đó cho thêm nước vào trong nồi, liền đem một lung bánh mới báo tốt kia vào hấp, đậy lại nắp chờ cho bánh bao chín. Mà Đại Ngưu bên kia lại múc bột mì làm thêm bột bánh, rốt cuộc là phải bán cả ngày, chỉ có mấy cái bánh bao như vậy thì không đủ bán.

Giang Miểu nhất thời không có việc gì để làm, liền đứng ở phía sau sạp hàng quan sát bốn phía. Chợt nghe thấy vài tiếng chuông nặng nề vang lên, từ giữa sườn núi truyền tới chân núi, thanh âm này phảng phất như có tác dụng chấn động nhân tâm, trong lúc nhất thời lại nghe không rõ những thanh âm ồn ào khác. Sau khi tiếng chuông vang lên, Giang Miểu thấy mọi người bỗng nhiên đều chen chúc chạy hướng phía trên đường lớn, cũng không biết đằng trước có cái gì.

Lòng hiếu kỳ chiếm thế thượng phong, dù sao hiện tại bánh bao cũng chưa chín, khách hàng cũng đều đi rồi, Giang Miểu quyết định cũng đi lên phía trước xem náo nhiệt. Chờ đến khi hắn theo phương hướng đám người kích động chen lên lên phía trước, mới phát hiện, nguyên lai tiếng chuông vừa rồi là để nhắc nhở mọi người cửa chùa sắp mở ra.

Giang Miểu nguyên bản tưởng rằng mọi người chen lên phía trước là muốn làm người đầu tiên đi vào, nhưng mọi người lại chỉ phân bố ở hai bên con đường, cho dù không ai ngăn chặn, cũng không có ai dẫn đầu đi lên bậc thang, phảng phất dường như đều đang chờ đợi người nào.

Một lát sau, đáp án rốt cuộc công bố, chỉ thấy từ nơi xa đi tới mấy chiếc xe ngựa hoa lệ, bên cạnh còn có mấy người có vẻ là biết võ, vác đao cưỡi ngựa đi theo hai bên xe ngựa, đôi mắt cảnh giác mà đánh giá bốn phía, họ đi vào cấm địa mà vị kia đại thúc lúc trước nói “Bất kể loại xe nào đều không thể ngừng ở đây”.

Giang Miểu chen chúc trong đám người, nghe mọi người nhỏ giọng nói “Đây là nữ quyến của An Vương phủ”, “Đó là thế tử Thành Vương phủ”, bọn họ giống như NPC chỉ dẫn tay mới trong trò chơi, mỗi khi mấy chiếc xe ngựa dừng lại, Giang Miểu đều có thể nghe được giới thiệu.

Chùa Phổ Linh này không hổ là chùa Hộ Quốc, người xuống dưới trước tiên đều là những người có địa vị cao, sau khi bọn họ xuống xe ngựa, liền ở dưới sự bảo vệ của hộ vệ chung quanh mà ngồi trên nhuyễn kiệu, chậm rì rì mà bị nâng đi hướng trên núi.