Chương 11: Ăn trưa

_________

Sở Nguyệt Nịnh duỗi cái eo vốn đã cứng ngắc của mình, quay lại nhìn thấy Trương Kiến Đức đang ôm vai Lâm Gia Hoa trêu ghẹo.

"Một nam ba nữ, không biết có thật không, người kia có thể ăn hết được sao?"

Nhân viên nhà hàng tình cờ xem hết toàn bộ câu chuyện, cho rằng dù chuyện của chồng Hà Thi Phỉ có đúng hay không, nhưng có lẽ cũng đúng hơn phân nửa, hắn cầm một tờ giấy trắng tràn ngập dãy số đi về phía quán nước đường.

"Sở đại sư, ngài cũng có thể giúp tôi xem mệnh được không, xem thử một cái xem tôi có thể phát tài hay không?"

Trương Kiến Đức nhìn nhân viên nhà mình, lắc đầu, “Điềm Đồng Huy, cậu lại muốn mua xổ số Lục Hoàn à? Dừng lại đi, mã hữu thất đề*, đừng có ngày nào đó vô tình, cả tài sản của mình cũng quăng vào đó luôn."

(*nhân hữu thất túc, mã hữu thất đề: một câu thành ngữ ám chỉ con người sẽ có lúc sơ sảy mà gặp phải thất bại bất ngờ, giống như ngựa sẽ ngã do chân có vấn đề. Cre: baidu)

Điềm Đồng Huy cười híp mắt lộ ra một hàng răng: “Ông chủ, tôi có tin tức nội bộ, nếu không mua mới thật ngốc đó."

Xổ số Lục Hoàn* là xổ số hợp pháp duy nhất ở Hương Giang, cũng là một trong số ít nơi đánh bạc hợp pháp.

(*là một dạng đặt cược thông qua đua ngựa)

Tuy rằng là hợp pháp nhưng rủi ro cũng rất cao.

Sở Nguyệt Nịnh nghỉ ngơi không tốt, tinh thần cũng không đủ, cô lắc đầu cự tuyệt Điềm Đồng Huy, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu.

“Điềm Đồng Huy, tôi khuyên anh hôm nay đừng mua xổ số Lục Hoàn, nếu không nhất định sẽ phá sản."

Điềm Đồng Huy vốn tưởng rằng Sở Nguyệt Nịnh cho dù tính toán có chính xác hay không cũng sẽ là gặp vận may, nào biết được vừa đi lên đã nói hắn sẽ phá sản, sắc mặt tối sầm lại.

"Tôi nhổ vào. Đại cát lợi sĩ*, tôi có nội tình tin tức, chắc chắn con ngựa kia sẽ thắng, có tiền không kiếm mới đúng là ngu xuẩn."

(*có nghĩa là tốt lành và thuận lợi. Thường được sử dụng trong bói toán để ban phúc, những người mê tín tin rằng khi nói câu này sẽ xua tan xui xẻo, biến xui xẻo thành may mắn. Cre: baidu)

Điềm Đồng Huy nói xong liền vội vàng đi đặt cược, không hề để chuyện phá sản ở trong lòng.

“Người không muốn lắng nghe, nói gì cũng vô nghĩa.” Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, đem tiền đặt ở trên nắp hộp đá lạnh đếm lại, một trăm khối xem bói, bảy khối nước đường, cộng lại thành một trăm linh bảy.

“Còn có một nghìn năm mà Kiên thúc chưa đưa tới, tổng cộng là một nghìn sáu trăm linh bảy khối.”

Sở Nguyệt Nịnh dự định tối nay sẽ đóng quán muộn một chút, kiếm thật nhiều tiền mới là con đường đúng đắn trong đời.

“Nịnh Nịnh.” Lâm Gia Hoa cũng đóng quầy hàng lại, vẫy tay: “Chúng ta đến nhà hàng Trương Ký ăn cơm đi.”

“Tới liền."

Sở Nguyệt Nịnh đem bát nước đường đã dùng qua bỏ vào thùng rồi cùng Lâm Gia Hoa bước vào nhà hàng.

Trương Kiến Đức trong miệng còn ngậm điếu thuốc, tự mình đi tới đưa thực đơn ra: "Muốn ăn cái gì?"

Sở Nguyệt Nịnh cầm thực đơn nhìn qua một lượt, sau đó chỉ một miếng thịt đỏ hồng rồi ngẩng đầu: “A Đức ca, em muốn một phần cơm chân long.”

Trương Kiến Đức khen ngợi: "Nịnh Nịnh thực sự là biết chọn, đầu bếp ở đây là số 1 Long Giang đó, đảm bảo em ăn lần một còn muốn ăn lần hai."

“Nịnh Nịnh ăn một phần cơm giò lợn, em lấy một phần cơm cà ri gà.” Lâm Gia Hoa trả thực đơn lại cho Trương Kiến Đức, “Cảm ơn Đức ca.”

"Được." Trương Kiến Đức thu hồi thực đơn, vô cùng vui vẻ: "Mỗi người sẽ được miễn phí một phần súp Guangfu. Xương đã được ninh trong ba giờ, đối với các người là một thứ tốt đó."

Sở Nguyệt Nịnh hai mắt cong cong: “Cảm ơn Đức ca.”

Bữa ăn được phục vụ nhanh chóng, hai phần súp được mang lên trước tiên.

Sở Nguyệt Nịnh vừa cầm thìa lên nếm thử một miếng thì cửa nhà hàng đã bị người đẩy ra.

Ông chủ quán trà cụ bước vào, thở hổn hển nhưng giọng nói lại vô cùng phấn khích.

"Quá lợi hại rồi, trước cửa khách sạn Bán Đảo, một người đàn ông khỏa thân bị một vị phu nhân dùng dao bổ ra ngoài!"

_________