Chương 17: Xác chết lột da

_________

Đèn đỏ bật sáng.

Cô đạp phanh, đặt chân xuống đất, gió đêm thổi tung mái tóc của cô, cô dùng hai tay vén ra phía sau, trầm tư suy nghĩ: "Giấy nợ rốt cuộc ở đâu?"

Không sai, Phương Kinh Quốc từng viết giấy nợ.

Phải biết rằng vào cuối những năm 70, còn có cách nói hộ gia đình một vạn nhân dân tệ, 7000 khối tại Tương Thành đã là một số tiền rất lớn. Sở gia lo lắng Phương Kinh Quốc ở bên ngoài làm bậy, nên để đảm bảo cho con gái mình, hai bên đã viết giấy nợ.

Lúc đến Hương Giang, hai chị em cô đã đặc biệt tìm giấy nợ rồi mang theo tới đây. Sở Nguyệt Nịnh quyết định quay về sẽ hỏi Sở Di.

Một đôi giày của Phương Giai Giai đã có giá vài nghìn khối, hành động của Điền Ngọc Nga rõ ràng chính là không muốn trả lại số tiền đó.

Cô phải tìm ra giấy nợ, để khiến Phương gia không còn gì để nói.

Phố xá đèn đuốc sáng trưng, Sở Nguyệt Nịnh đỗ xe ở cửa, vừa bước xuống cầu thang đã tiến vào một hành lang, lập tức bị bao vây bởi ngôn ngữ Quảng Đông phức tạp.

“Sáu khối tiền ba nắm rau, muốn thì lấy?”

“Tôm nhỏ tươi được bán với giá thấp cuối ngày”.

"Cô gái xinh đẹp, tới xem xem?"

Đám lái buôn hét lớn để thu hút khách hàng, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên đến quầy bán thịt mua hai kg thịt heo, sau đó đi đến cửa hàng bán đồ tạp hóa.

Trước cửa quán có vài bao lớn được đặt sẵn gồm đậu đỏ, đậu xanh và gạo.

Sở Nguyệt Nịnh xách lên một bao gạo rồi hỏi: “Chủ quán, cân giúp tôi năm cân gạo."

Năm cân gạo đủ dùng trong mấy ngày, gian phòng không lớn, phòng bếp lại càng nhỏ hẹp, không nên tích trữ quá nhiều, chỉ cần vừa đủ là được.

Chủ quán ở bên trong đang chơi trò chơi điện tử, đáp: "Cứ vào đi."

Nói xong, hắn ta mới lưu luyến đặt máy chơi game xuống, đi tới giúp đóng gói gạo, thuận tiện giới thiệu sản phẩm mới của cửa hàng.

“Tuyết yến đến từ Myanmar, cô gái có muốn mua một ít về thử không?”

“Tuyết yến?” Đôi mắt Sở Nguyệt Nịnh sáng lên, cô cảm thấy hứng thú.

Trong lúc cân gạo, chủ quán từ trong cửa hàng lấy ra một chút tuyết yến đưa cho Sở Nguyệt Nịnh xem thử.

"Đúng vậy, tuyết yến tự nhiên vô cùng chất lượng."

Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy nhìn, quả thực rất tốt.

Tuyết yến được lấy từ gỗ cây táo, cùng loại như nhựa đào. Ở Myanmar, tuyết yến đã được sử dụng từ hàng ngàn năm nay, thời cổ đại nó đặc biệt được dùng trong cung đình, ở các thế hệ sau, nhiều phụ nữ cũng dùng nó để dưỡng nhan làm đẹp.

Đời sau có không ít nước đường được làm từ tuyết yến, vô cùng ngon và bổ dưỡng. Chỉ cần nghe tên, cô đã có thể nghĩ ra vài công thức nấu ăn.

“Cân cho tôi một chút thử xem.”

Sở Nguyệt Nịnh vui vẻ quyết định nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, nếu không bán được thì cô cũng có thể tự ăn!

“Còn có đào, đậu xanh, đậu đỏ, tôi lấy mỗi thứ mười cân.”

Sở Nguyệt Nịnh mua sắm xong, mới đẩy xe ra khỏi chợ, đi chưa bao xa đã thấy trên đường có rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục đang căng dây cảnh giới màu vàng, ông cụ lưng còng bên cạnh sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, rất nhanh đã được cảnh sát dìu đi.

Không ít người dân lén lút bàn tán thì thầm.

"Chết thật, lại phát sinh án mạng."

“Nghe nói thi thể bị chặt thành nhiều khúc rồi cho vào túi nhựa nhiều màu, còn không có da.”

"Không có da? Da người ở đâu?"

"Có quỷ mới biết, hung thủ đúng là điên rồ."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắc khí ngút trời trên đường phố, đẩy chiếc xe chở hàng vượt qua xe cảnh sát đang đỗ lại.

Phịch một tiếng, cửa xe cảnh sát bị đóng sầm lại.

Bốn người nhảy xuống xe, người dẫn đầu lập tức lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho viên cảnh sát mặc cảnh phục xem, đôi tay thon dài nhấc dây cảnh giới lên rồi cúi người tiến vào hiện trường án mạng.

Ba nam cảnh sát còn lại nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.

“Lâm tiên sinh.” Người đàn ông đi đầu chào hỏi vị đội trưởng đội tiên phong bảo vệ hiện trường: “Tình hình hiện trường thế nào?”

"Chu tiên sinh." Lâm tiên sinh nhìn thấy đồng nghiệp tổ trọng án đi đến, liền dẫn bọn hắn đi vào một con hẻm ẩm ướt, "Hôm nay cũng không biết gặp vận gì, tôi dẫn đội đi tuần tra, lúc chuẩn bị giao ban thì gặp người báo án.”

“Theo ông cụ nhặt rác thuật lại, khi mở túi nhựa ra ông ấy nhìn thấy một khối xương sườn lớn, ông ta tưởng đó là thịt heo hỏng do người bán thịt ở chợ vứt nên định mang về nhà cho chó ăn, kết quả lại nhìn thấy cả một cái đầu bên dưới”.

Lâm tiên sinh vừa nói vừa dẫn người đàn ông đến hiện trường.

Đáy mắt sắc bén của người đàn ông cảnh giác cao độ, đầu tiên quan sát hoàn cảnh trên đường phố, sau đó mới chuyển sự chú ý sang những chiếc túi nhựa nhiều màu đựng xác chết bên cạnh thùng rác ẩm ướt bẩn thỉu. Hắn lấy ra một đôi găng tay trắng từ trong túi đeo vào: “Pháp y đã đến chưa?”

"Lập tức sẽ có mặt tại hiện trường." Lâm tiên sinh báo cáo sau, liền giao lại hiện trường cho đồng nghiệp CID*.

(*viết tắt của chữ Criminal Investigation Department. Lực lượng cảnh sát Hong Kong được thành lập vào năm 1844 do chính phủ thuộc địa Anh ở Hong Kong.)

Ba viên cảnh sát cũng đi theo xem xét, mọi người mang lên đồ bảo hộ, Chu Phong Húc mở khóa kéo, khi nhìn thấy thi thể bị cắt thành từng khúc đặt trong túi nhựa nhiều màu, sắc mặt bọn họ đột nhiên biến đổi.

Toàn bộ xác chết bị lột da, giống như một miếng thịt heo, mỡ thịt chất thành từng lớp rõ rằng.

Cam Nhất Tổ ngay bên cạnh không nhịn nổi, chạy đến cuối ngõ để nôn.

La Thất Trung, một cảnh sát kỳ cựu giàu kinh nghiệm lắc đầu, "Thật sự đáng thương. Toàn bộ thi thể đều không có lấy một khối da, chẳng lẽ đây lại là một vụ án quỷ gϊếŧ người sao?"

"Quỷ gϊếŧ người?" Cam Nhất Tổ sau khi nôn xong trở lại lấy một gói khăn giấy lau miệng, bối rối.

Thi Bác Nhân giải thích: “Hôm trước cậu nghỉ nên không biết, chúng tôi đã nhận được một vụ án tử vong do người chết cầm đinh quan tài tự đâm vào đầu mình.”

Thi Bác Nhân nắm tay làm động tác lên xuống trên đỉnh đầu, mô phỏng thủ pháp, “Từ đỉnh đầu xỏ xuyên qua, thành bảy lỗ máu. Lúc đầu tưởng rằng đó là một vụ gϊếŧ người, nhưng sau nhiều lần điều tra rồi căn cứ dựa trên lời khai của nhân chứng, kết quả xác định là tự sát."

Thi Bác Nhân kể lại việc Diệp Thiên Lương đưa quan tài xuống giếng bịt kín.

"Người chết dùng đinh quan tài đâm vào hộp sọ của người vợ đã chết, sau đó lại nổi điên tự sát, không phải quỷ gϊếŧ người thì là cái gì..."

Chu Phong Húc ngắt lời, "Tôi kêu anh kiểm tra dấu chân cạnh giếng, tiến triển thế nào?"

Thi Bác Nhân sửng sốt, rụt cổ lại, lẩm bẩm: "Không có giám sát cũng không có nhân chứng, bên giếng chỉ có một đống dấu chân người, muốn như thế nào kiểm tra đây?"

"Anh cũng biết đó là dấu chân người? Có người làm sao sẽ xuất hiện quỷ?" Chu Phong Húc nhìn chằm chằm thi thể trong túi nhựa nhiều màu, không quên dặn dò Thi Bác Nhân, "Yêu cầu bộ phận pháp y lưu giữ thông tin về dấu chân. Sớm hay muộn, đối phương sẽ lộ ra sơ sẩy."

Hắn cũng không tin chuyện quỷ gϊếŧ người gì đó.

Ở đâu có tội ác, ở đó sẽ có sự thật.

Vụ án đinh quan tài quá mức quỷ dị, hắn nhất định sẽ tìm ra manh mối, đem tất cả xâu chuỗi lại tìm ra đáp án.

Bác sĩ pháp y mang theo hòm tiến vào hiện trường.

Mọi người ngừng trò chuyện.

Ba người ngồi xổm lần lượt đứng dậy, bắt đầu tra xét hiện trường…

_________