Chương 22: Ai có bệnh

_________

Xa Tử Cường lên tiếng phủ nhận, nhưng ngữ khí kiêu ngạo lại thấp hơn không ít, “Tôi không biết cô tính ra cái gì. Mẹ tôi là vì bệnh nặng mà qua đời, nếu không tin, cô có thể đến phố Bát Lan tìm người bán hàng của hiệu thuốc Trung Tây y hỏi thử, xem có phải hắn ta từng bán cho tôi nhân sâm giúp người duy trì mạng sống hay không.”

Sở Nguyệt Nịnh không có vạch trần hắn, tiếp tục nói.

"Sau khi mẹ anh qua đời, anh từ bỏ cờ bạc hoàn toàn tỉnh ngộ, không còn nổi loạn và tuân theo sự sắp đặt của gia đình. Trước khi rời đi, anh còn bắt cóc tình nhân của lão đại, hiện tại, cô ta đã trở thành vợ anh."

“Sau đó, anh bái được một sư phụ, vẫn luôn bán mì Chezai ở tại phố Miếu. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn có thể nuôi sống vợ và ổn định cuộc sống.”

Xa Tử Cường thấy Sở Nguyệt Nịnh không còn tính ra được gì nữa liền quay người kéo phiếu bầu từ đám đông, "Ngu xuẩn, ngoại trừ chuyện của mẹ tôi, những cái khác tất cả mọi người khác đều biết, các vị láng giềng nói có phải hay không?"

Trong đám đông quả thực có hàng xóm của Xa Tử Cường không ngớt lời phụ hoạ.

Xa Tử Cường đứng dậy xoay người, nắm đấm hướng xuống các đốt ngón tay chạm mặt bàn kêu vang: “Đóng cửa hàng đi kẻ lừa đảo.”

“Gấp cái gì?” Sở Nguyệt Nịnh khoanh tay, bình tĩnh nhìn về phía hắn: “Vợ anh có phải hay không vẫn không mang thai?”

Xa Tử Cường lại muốn phủ nhận.

Những người biết chuyện lại nhanh chóng hưởng ứng.

“Đúng rồi, bọn họ đã kết hôn được ba năm mà vẫn chưa có con."

“Có phải là vợ A Cường không thể có con không?”

“Hay là vì A Cường không thể có con?”

Xa Tử Cường quay đầu trừng mắt nhìn người đặt câu hỏi: “Đầu lưỡi dài như vậy, có muốn tôi cắt hộ hay không?"

Đối phương lập tức im lặng.

Sở Nguyệt Nịnh vạch trần: “Cung con cái của anh hiện lên màu đỏ nhạt, còn có một đường vân mảnh. Theo lý mà nói, lẽ ra anh phải có con từ lâu rồi. Hơn nữa, trong cung vợ chồng ẩn có xu hướng ly hôn, rồi lại ổn định như lúc ban đầu. Anh là người đã kết hôn ba lần. Tại sao lại chưa ly hôn dù chỉ một lần? Vấn đề không phải trên người của anh."

Vừa nói xong, Xa Tử Cường đã bắt được nhược điểm nhưng lại do dự không biết có nên nói ra sự thật hay không.

Kỳ thực, vợ chồng hắn cưới nhau đã ba năm nhưng vợ hắn vẫn chưa từng mang thai, hai người đến bệnh viện khám, kết quả là do hắn tϊиɧ ŧяùиɠ yếu, tỉ lệ thụ thai thành công rất thấp.

Nghĩ tới Diệp Thiên Lương, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô lại tính sai rồi, thực ra tôi từng đến bệnh viện kiểm tra, chưa nói đến vợ của tôi, là do tôi có bệnh, không thể sinh con."

“Ai nói anh bị bệnh?”

"Giấy trắng mực đen, kết quả bệnh viện tự mình giám định còn có thể sai sao?" Xa Tử Cường mặc dù không muốn thừa nhận mình vô sinh trước mặt công chúng, nhưng vì muốn đuổi cô gái nước đường ra khỏi phố Miếu nên hắn nhẫn nhịn nói ra.

"Anh bị lừa." Sở Nguyệt Nịnh trực tiếp chỉ ra: "Thật ra anh không có bệnh, vợ anh giấu kết quả xét nghiệm thật, đặt dưới gầm giường nơi anh ngủ."

Xa Tử Cường cười lạnh: "Nói thật cho cô biết, nệm của tôi sáng sớm đã được chuyển ra ban công để phơi nắng, trên ván giường không có thứ gì hết. Bỏ cuộc đi, cô gái nước đường."

Bên cạnh, Lâm Gia Hoa gói bánh sữa đưa cho khách, quay người nói: "Chỉ là nói suông thôi, muốn biết nhất định phải đến tận nơi nhìn xem."

“Đi thì đi.” Xa Tử Cường cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn, nhanh chóng đứng dậy.

Lâm Gia Hoa không đồng ý: “Anh không cần đi, nếu thật sự tìm được, chẳng phải sẽ bị anh giấu đi sao? Tôi biết nhà anh ở đâu, kêu nhân viên quán mì của anh đi cùng tôi là được.”

Xa Tử Cường nghĩ đến chiếc giường trống ở nhà, cười khẩy: "Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, vô duyên vô cớ có thứ gì có thể bị các người tìm ra."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính.

“Sau khi biết mình không thể có con, anh cảm thấy áy náy và bất an nên đã chịu đựng tính nóng nảy của vợ mình khắp nơi.”

Xa Tử Cường hào phóng thừa nhận: “Dù sao người có vấn đề là tôi, cô ấy không rời không bỏ, nên đương nhiên tôi phải chiều chuộng cô ấy nhiều hơn”.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía hắn, “Nếu như không có nhân tố này, anh còn có thể cưng chiều cô ấy sao?”

Xa Tử Cường nhớ lại hồi còn trẻ lăn lộn trong giới xã hội đen từng vung nắm đấm về phía bạn gái cũ, chột dạ lảng tránh ánh mắt.

“Đáng tiếc vợ anh đã quen ăn ngon mặc đẹp, thời gian trôi qua, cô ấy thường xuyên phàn nàn, thậm chí còn nói muốn rời đi. Anh không thể sinh con, lo lắng rằng mình sẽ không thể lấy được vợ."

"Vì vậy, vì kiếm tiền."

Sở Nguyệt Nịnh dừng một chút rồi nói: “Anh đi đường tắt, buôn bán bạch phiến.”

Xa Tử Cường ngay lập tức hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt dường như có thể nhìn rõ mọi thứ của Sở Nguyệt Nịnh, trái tim bồn chồn đập như trống, như thể đang đặt mình trong một chiếc nồi hấp, bốc ra một thân mồ hôi lạnh.

Hậu quả của việc bị bắt buôn bán thuốc phiện rất nghiêm trọng.

Chuyện này được thực hiện vô cùng bí mật, Sở Nguyệt Nịnh cách một con phố không thể nào lại biết được.

Xa Tử Cường không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận ngay lập tức, hai nắm tay đập xuống mặt bàn, chiếc bật lửa bị chấn đến kích động.

"Đừng ngậm máu phun người, bán bạch phiến sẽ phải vào tù. Đừng có mà oan uổng cho tôi!"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, đứng dậy, mở hộp giữ nhiệt ra, rót một bát nước cốt dừa đông lạnh nhựa đào tuyết yến.

Xa Tử Cường thấy Sở Nguyệt Nịnh còn chưa nói hết lời, khẳng định đối phương không có chứng cứ, "Nếu sau đó A Khoan quay lại mà không tìm thấy cái gọi là kết quả kiểm tra, cô phải thu dọn đồ đạc lập tức rời khỏi đây."

Sở Nguyệt Nịnh uống một ngụm nước cốt dừa đông lạnh, cảm giác mát lạnh dần đè xuống cơn tức giận đang dâng trào của cô, "Anh nhiều nhất còn có ba phút, tốt nhất nên lo cho bản thân mình trước đi."

Xa Tử Cường không hiểu: "Ba phút

gì?"

Sở Nguyệt Nịnh không đáp.

Những người vây xem đều cúi đầu xì xào bàn tàn, tất cả đều đang thảo luận việc Xa Tử Cường còn lại ba phút có ý nghĩa gì.

Cũng có không ít người thảo luận liệu Xa Tử Cường có thực sự bán thuốc phiện hay không.

Nhưng mà, Xa Tử Cường suốt ngày bán mì Chezai, thời gian đâu mà đi bán bạch phiến chứ?

Chẳng lẽ em gái nước đường thật sự muốn vu oan cho Xa Tử Cường?

Rốt cục.

Không biết là ai hét lên: "A Hoa đã trở lại!"

_________