Chương 29: Không tính cho người chết

_________

Lúc chạng vạng tối, bầu trời chuyển sang màu đỏ thẫm, cả vùng đất ánh sáng dần tối đi.

Tô Nhân Nhân cõng máy xay thịt trên lưng đi trong ngõ, mặt gạch không bằng phẳng, tấm bùa màu vàng treo trên sợi dây màu đỏ quanh cổ lắc lư trái phải, mồ hôi chảy ròng ròng. Đến nơi, Tô Nhân Nhân mới đứng thẳng lên, vươn tay gõ cửa nhỏ.

Người mở cửa là một bà cụ mù hai mắt, bà đứng ở ngưỡng cửa đưa tay dò dẫm: "Nhân Nhân? Có phải Nhân Nhân đã về rồi không?"

"Bà bà." Tô Nhân Nhân vào nhà, đặt máy xay thịt xuống đất, "Trời tối rồi, bà mau về nghỉ ngơi đi, con còn phải giúp đỡ công công đẩy xe về."

“Ngoan.” Bà cụ run rẩy đưa tay chạm vào khuôn mặt Tô Nhân Nhân, một bên lấy khăn tay lau mồ hôi, một bên mỉm cười: “Bà bà đã hầm cách thuỷ canh trứng cá rau thơm rồi, trở về thì ăn."

"Vâng, ông ngoại thích nhất là canh trứng cá rau thơm đó, khi trở về ông nhất định sẽ rất vui."

Nói xong, Tô Nhân Nhân đỡ bà nội vào nhà, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Cha mẹ của Tô Nhân Nhân đoạn thời gian trước đã đến Hương Giang làm việc, vì ở nhà một mình lại gặp phải chuyện bị rình rập theo dõi nên cô đã chuyển đến Kha Sĩ Điện để sống với ông bà ngoại.

Ông nội bán cá viên ở Tiêm Sa Chuỷ, Tô Nhân Nhân thường xuyên đến giúp đỡ sau giờ học.

Sắc trời đã tối hẳn, bên đường có ánh đèn yếu ớt và lờ mờ sáng lên. Tô Nhân Nhân lo lắng ông ngoại cô sẽ ngã nên muốn chạy nhanh xuyên qua công viên Cửu Long.

Trong công viên không có ai, Tô Nhân Nhân lá gan vốn đã nhỏ, cô mím chặt môi dưới, nhịp tim đập liên hồi như đánh trống.

Đột nhiên, đèn đường bên cạnh con đường rải sỏi loé lên.

Không biết vì sao, đáy lòng Tô Nhân Nhân dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, vừa định vung chân bỏ chạy thì một chiếc găng tay da màu đen từ phía sau thò ra, bịt chặt miệng Tô Nhân Nhân.

“Ô ô ô..."

Đôi mắt của Tô Nhân Nhân đột nhiên mở to, sợ hãi nắm lấy cánh tay của đối phương khàn khàn kêu lên.

Đối phương nhìn thấy cô giãy dụa, hắn ta dùng một tay che mặt cô, một tay để ngang cổ rồi dùng sức nhấc lên.

Tô Nhân Nhân ra sức giãy dụa, đôi chân cách mặt đất càng ngày càng xa, ngay lúc cô sắp ngạt thở vì thiếu oxy, hoàng phù treo trên cổ phát ra ánh sáng màu đỏ tươi.

Lực đạo mạnh mẽ của đối phương bỗng nhiên buông lỏng, thầm mắng một tiếng.

Tô Nhân Nhân ngã trên bãi cỏ, hai chân quỳ trên nền đất ướŧ áŧ, nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, cô sửng sốt trong giây lát, sau đó hét lên cầu cứu, nhanh chóng bò dậy chạy ra khỏi công viên, không quên quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đối phương mặc áo len đen, đội mũ trùm che nửa mặt trên, nửa dưới mặt lại đeo khẩu trang, nhìn càng ngày càng nhiều người, liền xoay người bỏ đi.

Tô Nhân Nhân chạy ra đường, cô sợ đến mức đặt mông ngồi dưới đất run rẩy, sau khi nỗi sợ qua đi, nước mắt lúc này mới thi nhau rơi xuống.

Cô sợ hãi sờ lá bùa trước ngực, khi cảm thấy vị trí ban đầu của lá bùa đã trống rỗng, cô cúi đầu xuống, chỉ thấy ở đó nào có lá bùa nào, chỉ có một sợi dây thừng màu đỏ trụi lủi, còn có lá bùa màu tro đen rớt tại vị trí xương quai xanh.

Đầu óc cô trống rỗng, chợt nhớ đến lời Sở Nguyệt Nịnh nói.

---Hôm nay không thích hợp xem mệnh.

---Ngày mai hãy quay lại.

Tô Nhân Nhân nhớ có một người bạn cùng lớp đã từng nói với cô rằng, đại sư huyền học chân chính lúc đoán mệnh có ba không tính, một trong số đó chính là không tính cho người sắp chết.

Cảnh tượng chết thảm toàn thân đầy rẫy những vết bầm tím của A Hương lại hiện lên.

Sống sót sau tai nạn.

Tô Nhân Nhân dùng tay nắm chặt tàn tro lá bùa còn sót lại, vùi vào đầu gối và òa khóc.

Không dám tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với cô nếu như vừa rồi cô không thể trốn thoát thành công.

Cục cảnh sát thành phố Cửu Long đèn đuốc sáng trưng.

Bốn thành viên tổ D của tổ trọng án vẫn đang thảo luận về tình tiết vụ án trong văn phòng.

Thi Bác Nhân nhìn tấm bảng trắng chứa đầy những điểm mấu chốt, cảm thấy choáng váng đến to cả đầu, “Đúng là một đơn chưa xong, lại có một đơn khác đến. Vụ án thi thể da người còn chưa được giải quyết, lại đến một cái nữ thi Trường Sa Loan. Những tên tội phạm này đúng là truy quét như thế nào cũng truy quét không hết.”

Chu Phong Húc liếc hắn một cái.

Thi Bác Nhân ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “Nhưng mà chúng ta có Húc ca anh minh thần võ, bất kỳ tội phạm nào đυ.ng phải tổ D của chúng ta cũng phải sợ hãi tè ra quần.”

Hắn đứng dậy đi đến trước tấm bảng trắng, chỉ vào một manh mối, giả bộ hăng hái : “Hoàng Hương bị làm nhục đến chết, vết bầm tím sâu trên cổ cho thấy hung thủ nhất định rất khỏe mạnh, vóc dáng cũng rất cường tráng.”

Chu Phong Húc dưới mắt một mảnh xanh đen, hắn bị vụ án da người tra tấn đã hai ngày không ngủ, ngay lúc cho rằng mình có thể dốc toàn lực điều tra vụ án da người thì lại xuất hiện một vụ án khác.

Vụ nữ thi Trường Sa Loan khó khăn trùng điệp, ý thức phản trinh sát của hung thủ rất mạnh mẽ, không để lại bất kỳ dấu vân tay nào ngoại trừ tϊиɧ ŧяùиɠ và vết đốm.

Chu Phong Húc mặc áo phông trắng, đôi tay thon dài đỡ chiếc bàn phía sau.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm bảng trắng.

"Lúc Hoàng Hương bị sát hại, từng có rất nhiều dấu vết giằng co, chúng ta luôn cho rằng hung thủ là tuỳ cơ gây án. Nhưng có lẽ phương hướng của chúng ta ngay từ đầu đã sai rồi."

"Trung thúc, chỗ chú có tiến triển gì không?" Chu Phong Húc liếc nhìn một người khác.

"Tất cả nam sinh từng có quan hệ tình cảm với Hoàng Hương đều bị gọi về thẩm vấn, tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì." La Thất Trung lắc đầu.

Cam Nhất Tổ liếc nhìn ảnh chụp cận cảnh các bộ phận thi thể trên bảng thì nhịn không được đi sang một bên ôm thùng rác nôn ra.

La Thất Trung đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, Cam Nhất Tổ yếu ớt từ thùng rác quay đầu, nói: “Cảm ơn.”

"Người mới lúc đầu đều là như vậy, nhìn nhiều một chút sẽ quen thôi." La Thất Trung dù sao cũng là người lâu năm, ở góc độ an ủi người cũng sẽ khoan dung hơn.

Cam Nhất Tổ đến xem, "Trung thúc, chú lúc vừa mới bắt đầu làm cảnh sát khi nhìn thấy xác chết cũng sẽ nôn mửa sao?"

La Thất Trung làm cảnh sát đã mấy chục năm, nhưng hắn sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy xác chết, "Người mới nào mà không nôn? Cũng không phải là động vật máu lạnh."

Cam Nhất Tổ cẩn thận nhìn Chu Phong Húc đang ngồi ở vị trí trung tâm, hỏi: "Có phải Chu đội trưởng khi mới đến cũng có phản ứng sinh lý như vậy không?"

"Húc ca thì khác." Thi Bác Nhân cười tiếp lời, "Anh ấy vốn là người máu lạnh, sao có thể có loại phản ứng sinh lý như vậy?"

"Tôi và Húc ca cùng thời, cậu không biết lúc anh ấy mới gia nhập tổ trọng án vô cùng uy phong, biết vụ bánh bao nhân thịt người không? Lúc bắt được hung thủ, phòng bếp còn có rất nhiều bộ phận thân thể chưa được xử lý sạch sẽ, ngay cả cảnh sát cũ cũng không dám vào, Húc ca lúc đó là người mới, đi vào cũng không cần phải làm chuẩn bị tinh thần trước.”

Cam Nhất Tổ nghe vậy con mắt cũng không chớp, lập tức dùng ánh mắt sùng bái quăng về phía người đàn ông.

Tại sao chênh lệch giữa người và người lại lớn đến thế?

_________