Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 31: Trường trung học Sùng Trung

« Chương TrướcChương Tiếp »
_________

"Bạn học, có muốn một bát nước đường không? Mát lạnh sảng khoái, uống vào còn giúp tỉnh táo tinh thần, vô cùng tuyệt vời!"

Tại cổng trường trung học Sùng Trung.

Các học sinh vô cùng tò mò nhìn quầy nước đường trước cửa, trên tủ kính của quầy hàng có xoài, dưa hấu và các loại trái cây khác, còn có... một chậu hoa đào.

Giá trị nhan sắc của chủ quán cực cao, một đôi bàn tay trắng nõn lật qua lật lại một bát nước đường giả.

Các nam sinh xì xào bàn tán, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp nụ cười cong cong của Sở Nguyệt Nịnh, mấy người nhìn nhau, người này đẩy người kia, cuối cùng, một nam sinh cao lớn mặc áo sơ mi trắng từ trong đám người đi ra.

Nam sinh rũ mắt đi đến trước quầy bán nước đường, nhìn tấm biển dán trên tủ kính, kéo quần tây khẩn trương nói: “Cho tôi một bát xoài tây mễ nước cốt dừa, còn có đường phèn hạt dẻ và canh ngân nhĩ tây mễ lộ.”

“Được.” Sở Nguyệt Nịnh đeo tạp dề vào, nhìn về phía nam sinh khẽ mỉm cười: “Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.”

Nam sinh tai đỏ bừng lên, sau khi nghe thấy tiếng hò reo của bạn bè phía sau, cậu ta nhanh chóng quay người lại làm bộ hung ác, sau đó lại nhanh chóng quay lại đứng nghiêm chỉnh.

"Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh đóng gói riêng biệt ba phần nước đường đưa cho nam sinh, cô cẩn thận dặn dò: "Nhân lúc còn mát uống đi, để nguội sẽ không ngon."

Nam sinh nhận lấy nước đường liên tục gật đầu, từ trong túi quần tây móc ra một tờ một trăm tệ Hồng Kông kín đáo đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau đó vội vàng quay người bỏ chạy.

"Này." Sở Nguyệt Nịnh nhìn một trăm tệ, trừng mắt, sau đó lại nhìn nam sinh, đối phương đã đưa hai phần nước đường còn lại cho bạn mình, ba người ồn ào tiến vào cổng trường.

“Ba phần nước đường không đến 30 tệ, sao lại cho nhiều như vậy?” Sở Nguyệt Nịnh nhét tiền vào túi, cởi tạp dề, xoay người ôm chậu hoa đào trên bàn.

“Đành phải tự mình tiễn đưa một chuyến rồi."

Ba học sinh bước nhanh hơn, bọn họ đi đến cầu thang, đi vào hành lang rồi rẽ ở một góc và bước vào lớp 7 (5).

Hai học sinh ném bát nước đường vào thùng rác, quay người liền trêu chọc: “Tinh ca, cô gái ở quầy nước đường lớn lên thật xinh đẹp, tan trường đi bắt người không?”

Kiều Tinh đẩy bạn mình ra, tìm chỗ ngồi xuống, tức giận nói: “Đừng đùa, tôi nhỏ hơn cô ấy rất nhiều.”

"Nhỏ hơn thì sao chứ? Chị gái lớn lên xinh đẹp như vậy, lớn hơn vài tuổi cũng đáng mà." Tên nam sinh cười bỉ ổi ghé sát lại: "Này, cậu thế nhưng là thiếu gia của tập đoàn Kiều thị, có người phụ nữ nào mà không chinh phục được? "

"Câm miệng." Kiều Tinh vừa nói xong đã bị vỗ nhẹ vào lưng, quay người lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sở Nguyệt Nịnh, hô một tiếng đứng dậy, cho rằng Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy bọn họ nói chuyện nên liền đỏ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô đừng nghe bọn họ nói bậy."

Sở Nguyệt Nịnh tò mò: “Cái gì?”

Lại đem ánh mắt chuyển sang hai nam sinh còn lại, nghiêng đầu.

“Có chuyện gì mà tôi không thể nghe à?”

Hai nam sinh nhanh chóng xua tay: "Không, không, không, chúng tôi chưa nói gì cả."

“Ồ.” Sở Nguyệt Nịnh đặt hơn 70 khối tiền lẻ lên bàn học Kiều Tinh, “Ba phần nước đường tổng cộng là 28 khối, không đến một trăm.”

"Còn lại là tiền boa." Kiều Tinh giải thích, "Tôi bình thường đến nhà hàng đều cho......"

Vốn dĩ hắn muốn nói cho người phục vụ tiền boa, nhưng lại nhớ tới Sở Nguyệt Nịnh là chủ quán, Hương Giang... hình như không có thói quen cho chủ quán tiền boa?

“Không cần, tôi chỉ bán nước đường không cần trả tiền boa.” Sở Nguyệt Nịnh ôm chậu hoa đào, hỏi: “Đúng rồi, nhà ăn của trường ở đâu vậy?”

Kiều Tinh chỉ một cái phương hướng, tò mò hỏi: “Cô muốn tới nhà ăn của chúng tôi sao?”

“Đúng vậy.” Sở Nguyệt Nịnh nhìn hoa đào trong ngực, nụ cười đầy thâm ý: “Có đồ muốn trả lại.”

Ký túc xá nhân viên căng tin nằm ở phía sau trường, với những ngôi nhà trệt thấp bé nối tiếp nhau.

"A Vinh, lát nữa phải bắt đầu làm việc nhanh lên một chút, đừng muộn bữa trưa của học sinh." Nhìn thấy Lý Chí Vinh lại đi về phía ký túc xá, sợ hắn sẽ đến muộn như lần trước, đồng sự của hắn vội vàng quát lên.

Lý Chí Vinh không kiên nhẫn dừng lại, "Thật phiền phức, không cần anh nói!"

Đồng sự lẩm bẩm: “Còn nói không cần tôi nói, anh phụ trách chia đồ ăn đó, lần trước tôi bận đến nỗi chân không chạm đất, còn tưởng anh đã phân chia đồ ăn xong rồi. Kết quả đến một giờ, hiệu trưởng mới vội vàng chạy tới hỏi sao còn chưa mở bữa ăn."

Lý Chí Vinh giống như quả pháo bị châm ngòi nổ, cơn giận dâng lên vẻ mặt hung dữ: “Tao đã nói rồi, không cần mày quan tâm! Nếu còn lắm mồm cẩn thận tao gϊếŧ mày!"

Người đồng sự sợ hãi đến mức liên tục thối lui về sau, trong lòng run sợ ngậm miệng.

Lý Chí Vinh đi đến căn nhà trệt, từ trong lòng ngực móc ra một chiếc chìa khóa rồi mở cửa.

Căn nhà trệt rất nhỏ, cả phòng chất đầy các loại dụng cụ và rác rưởi, vừa mở cửa ra đã thấy một chiếc giường bừa bộn, dưới sàn ngổn ngang những hộp thuốc chữa viêm phế quản mãn tính.

Lý Chí Vinh không nói một lời bước vào nhà vệ sinh, mở rèm toilet ra, lại đẩy ra một bồn nước lớn màu trắng cao hơn một mét đặt trên mặt đất, một tấm sắt có móc kéo thò ra ngoài.

Hắn mở tấm sắt, lấy ra một chiếc đèn pin bằng sắt dưới đất, đẩy về phía trước bật đèn lên rồi đi xuống bậc thang.

Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Lý Chí Vinh, đi được một lúc thì thấy được ánh sáng.

Giữa phòng đặt một cái bục sắt, trên đó đặt một cỗ thi thể nữ, Lý Chí Vinh nhìn cô bằng ánh mắt si mê, khi nhìn thấy vết bầm tím trên thi thể nữ, ánh mắt của hắn lại trở nên điên cuồng, tóm lấy nữ thi lay động.

"Vì cái gì, vì cái gì đám phụ nữ các người lại hèn hạ như vậy? Vợ tôi cũng vậy, các người cũng vậy! Tôi chỉ là người làm công ở căng tin, địa vị thấp kém như vậy, các người cũng muốn quyến rũ tôi?"

Nổi điên xong.

Lý Chí Vinh lại giống như tỉnh táo trong một hai phút, hắn buông tay ra, theo đèn pin rơi xuống, hắn đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

"Tại sao? Tại sao lại ti tiện như vậy? Nếu các người không nháy mắt quyến rũ tôi chẳng phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Không sao cả, chờ tôi gϊếŧ Tô Nhân Nhân xong, các người sẽ không dám tùy tiện dụ dỗ đàn ông nữa..."

"Mạng của Tô Nhân Nhân, e rằng anh không có năng lực để lấy lần nữa rồi."

_________
« Chương TrướcChương Tiếp »