Chương 38: Nhất định chỉ là trùng hợp thôi…

_________

Nghi phạm nhìn người đàn ông đang kêu gào đau đớn, hai tay run rẩy, gậy gỗ bị thả ra giắt trên cái mông của Thi Bác Nhân.

Thật sự quá đau đớn, đau đến nỗi Thi Bác Nhân toát đầy mồ hôi, nắm tay trước tiên chỉ vào nghi phạm rồi mới từ từ rút cây gậy gỗ ra.

“Ở đồn cảnh sát mà lại dám tấn công cảnh sát! Nhất Tổ, bắt hắn ta tống ngay vào tù, không ngồi đủ mười năm không cho phép ra ngoài!"

Cam Nhất Tổ lập tức tiến lên, đá nghi phạm một cước rồi sau đó bẻ tay đối phương ra sau lưng đẩy vào góc tường.

Nghi phạm áp mặt vào tường khóc lóc kể lể: "Thưa ngài, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Cũng chỉ là một khúc gỗ thôi mà".

"Một khúc gỗ thôi sao?" Thi Bác Nhân nhặt cây gậy gỗ lên làm bộ muốn đập vào mặt nghi phạm, nghi phạm sợ tới mức run rẩy, bi ai cầu xin tha thứ.

“Đáng tiếc khúc gỗ này không đâm vào mặt mày.” Thi Bác Nhân tức giận ném gậy gỗ xuống đất.

Có một chút máu dính trên chiếc đinh rỉ sét.

Cam Nhất Tổ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, híz-khà-zzz một tiếng, đi tới đỡ Thi Bác Nhân: "Nhân ca, có muốn đi bệnh viện lấy số hay không?"

Lời của chủ quán nước đường quả thật chuẩn đến không chân thực!

Nói phải đến bệnh viện, thực sự cần phải đến bệnh viện.

Không muốn đi cũng không được.

Thi Bác Nhân đau đến nhe răng trợn mắt, một tay che mông, trong lòng vừa đau vừa sợ.

Đau là cái này đinh thật con mẹ nó quá sắc bén, còn sợ chính là nếu đi bệnh viện hắn không phải là phải đổi họ sao?

Huyết mạch cuối cùng của lão Thi gia dám đổi họ, các lão tổ tông được chôn cất ở tỉnh Giang Thành xa xôi sẽ từ trong đất nhảy ra ngoài, trèo đèo lội suối, bơi qua biển rộng cũng muốn tới thu thập hắn mất?

"Trùng hợp... Đây nhất định là trùng hợp."

"Cuộc sống thực sự đầy rẫy những sự trùng hợp ngoài ý muốn."

Thi Bác Nhân cố nở một nụ cười, chắp tay trước ngực hướng không khí bái lạy: “Có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên, có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên…”

Chu Phong Húc nhặt vỏ chuối trên sàn ném vào thùng rác của bà cụ dọn vệ sinh đi ngang qua, cụp mắt xuống, sau khi nhìn miệng vết thương vỗ nhẹ vào vai Thi Bác Nhân, “Đi bệnh viện nhìn xem, chi phí tìm tôi thanh toán."

Thi Bác Nhân cảm kích đến nước mắt lưng tròng, thuận đà liền hướng lên bò, hỏi ra câu hỏi mà hắn đã ấp ủ bấy lâu nay.

"Húc ca, anh thật tốt với em, không bằng xem em bị thương như vậy mà mời chúng em tối nay đi uống rượu ở quán bar Hoan Nhạc được không?"

Chu Phong Húc liếc hắn một cái, cười nói: “Nếu như cậu còn nhắc tới bar Hoan Nhạc, chuyện lần này tự mình bỏ tiền túi.”

“Đã rõ."

Thi Bác Nhân che mông, uỷ khuất im miệng.

Văn phòng thanh tra bị mở ra.

Một người phụ nữ tóc ngắn mặc cảnh phục, nói năng thận trọng, đầu tiên nhìn một vòng mọi người chung quanh, thấy Thi Bác Nhân che mông, cảm thấy hứng thú nhìn hắn: "Anh đang làm gì vậy?"

"Không có việc gì, không cẩn thận bị trầy da." Thi Bác Nhân nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.

Đùa gì vậy, mất mặt trước mặt đồng nghiệp coi như xong.

Trước mặt phụ nữ vẫn cần phải giữ gìn phong độ.

“Chú ý an toàn một chút.” Thạch Ngọc Băng nói xong, ánh mắt rơi xuống trên người đàn ông đứng cạnh vẫn không lên tiếng, nhẹ gật đầu.

"Chu tiên sinh, phiền toái anh đến chỗ tôi một chút."

Văn phòng rất rộng, trên tường dán đầy ảnh khi còn trẻ của Thạch Ngọc Băng trong đội cảnh sát, cũng như các huy chương vàng trong các cuộc thi hạng mục thể năng khác nhau.

Thạch Ngọc Băng xoay người cầm lấy tài liệu trên bàn: “Tuỳ tiện ngồi.”

Chu Phong Húc ngồi xuống sô pha bên cạnh, Thạch Ngọc Băng đem báo cáo vụ án đưa tới: “Vụ án nữ thi ở Trường Sa Loan đã được phá, trước tiên xin chúc mừng anh. Cấp trên đánh giá rất cao với tốc độ phá án nhanh chóng lần này của tổ D."

Chu Phong Húc mở báo cáo ra, thấy vụ án đã được giải quyết, Thạch Ngọc Băng sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến hắn, liền khép báo cáo lại.

"Có chuyện gì cô có thể nói thẳng."

Thạch Ngọc Băng cũng không vòng vo: “Anh biết đấy, gần đây người trong tổ trọng án công tác đều rất khẩn trương, đặc biệt là tổ A cực kỳ nổi bật, đã liên tục giải quyết được vài vụ án tồn đọng.”

Các vụ án tồn đọng đều là những vụ án cũ, manh mối quá ít, hơn mười năm thậm chí hai mươi mấy năm vẫn chưa tìm ra hung thủ.

Tổ A gần đây đã phá giải liên tiếp ba vụ, có thể thấy phong quang vô hạn đến nhường nào.

Mặc dù tổ D không có vụ án tồn đọng nào nhưng gần đây lại xảy ra một vụ án gây chấn động - vụ án lột da người. Bởi vì thủ pháp gây án của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, trước là lột da người rồi phân thây, đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến dư luận Hương Giang.

Mấu chốt là, manh mối có thể bảo tồn được từ bộ thi cốt không da lại cực ít, thậm chí cho tới bây giờ ngay cả tin tức của nạn nhân vẫn chưa được xác nhận.

Quá trình điều tra phá án gặp rất nhiều khó khăn.

Dù được xếp vào tổ nào cũng sẽ gây khó khăn rất lớn, Thạch Ngọc Băng cũng cực kỳ đau đầu.

Cô tâm phiền ý loạn gõ gõ bàn: “Áp lực từ phía trên rất lớn, hiện tại mọi người ở Hương Giang đều đang nhìn chằm chằm vào tổ D. Nếu vụ án không được giải quyết càng sớm càng tốt, nếu nạn nhân thứ hai xuất hiện, dư luận sẽ bùng nổ không thể kiểm soát, lòng người dân Hương Giang cũng sẽ vô cùng hoảng loạn ”.

"Tôi không hy vọng vụ án này trở thành án tồn đọng. Chu tiên sinh hiểu tôi đang nói gì đúng không."

Chu Phong Húc đứng dậy, đưa lại hồ sơ vụ án: "Tổ D nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra phá án, cô có thể yên tâm."

Sau khi Sở Nguyệt Nịnh rời khỏi đồn cảnh sát thành phố Cửu Long, cô cũng không vội quay lại phố Miếu mà đón một chiếc taxi đi đến cửa hàng phong thủy "Như Ý".

Ông chủ Hoàng nhìn thấy cô gái quay lại, người còn chưa tới ông ấy đã đặt tờ báo xuống nở một nụ cười đặc trưng khách hàng là thượng đế, nhất định phải chào đón khách hàng bằng 100% tinh lực và 100% dịch vụ.

"Cô gái xinh đẹp, cháu muốn mua gì?"

“Cháu muốn mua một chiếc la bàn.” Sở Nguyệt Nịnh nhìn quanh cửa hàng một vòng, ngoài một số dụng cụ dùng trong ngành phong phủy, cửa hàng còn bán rất nhiều đồ trang trí.

Ví dụ như các vị Bồ Tát, thần tài, thậm chí cả có cả mèo chiêu tài.

_________