Chương 46: Bởi vì cô ấy “tự ti”

_________

Đan Tài Tuấn lúc này trở nên rất nghiêm túc, nhưng đồng thời vẻ mặt lại rất mê mang: “Đại sư, ngài có thể giúp tôi nhìn xem bạn gái lần này của tôi có thể tu thành chính quả không?"

Nhưng Sở Nguyệt Nịnh lại trực tiếp lắc đầu: "Bạn gái? Thời cơ chưa đến, anh kiếm bạn gái ở nơi nào?"

"Không phải." Đan Tài Tuấn trở nên nóng nảy, "Tôi thực sự có bạn gái. Lần này tôi đến Hương Giang chỉ để gặp cô ấy."

Nói xong.

Đan Tài Tuấn còn lấy từ trong ví ra ảnh hắn chụp Purikura* cùng với bạn gái và đưa cho những người bên cạnh xem: “Nhìn xem, bạn gái của tôi rất xinh đẹp.”

(*là một dạng buồng chụp ảnh rất phổ biến ở Nhật Bản, ở Việt Nam còn gọi là chụp ảnh Hàn Quốc, sau khi chụp ảnh có thể được chỉnh sửa và trang trí trước khi in ra với những khung hình, sticker, hay hình vẽ do chính bạn lựa chọn)

Khuôn mặt thiếu nữ trên tấm ảnh Purikura rất xinh xắn.

A Sơn bà nhìn qua và nói: "Quả thực rất xinh đẹp."

Kiều Tinh cảm thấy tò mò nên cũng nhìn xuống xem.

Đan Tài Tuấn chìm đắm trong những kỷ niệm ngọt ngào và vui vẻ kể về quá trình quen biết với bạn gái.

"Tôi và bạn gái là yêu xa, chúng tôi quen nhau lần đầu trên một diễn đàn trên mạng, sau khi nhắn tin qua lại vài lần, chúng tôi liền trao đổi số điện thoại riêng."

“Hơn nữa, giọng nói của bạn gái tôi rất dễ thương, thực sự càng nghe càng làm cho tôi yêu cô ấy. Cuối cùng, tôi không kìm được xúc động muốn theo đuổi tình yêu đích thực nên đã gạt người nhà mua vé máy bay đến Hương Giang.”

Nói đến đây.

Đan Tài Tuấn dừng lại một chút, thần sắc có vẻ khổ sở.

“Nhưng mà.” Sở Nguyệt Nịnh chỉ ra: “Anh phát hiện ra bạn gái anh gặp khác với những gì mà anh tưởng tượng. Khi anh hỏi cô ấy một số chuyện riêng tư giữa hai người, cô ấy không thể trả lời, thậm chí giọng nói của cô ấy cùng những gì anh nghe được có chút không giống đúng không?”

“Anh đưa cho cô ấy 10.000 khối, sau đó cô ấy không trả lời anh, anh cũng không thể liên lạc được với cô ấy phải không?”

Đan Tài Tuấn vuốt vuốt khuôn mặt thiếu nữ trong tấm ảnh rồi nhẹ gật đầu.

"Cô ấy nói cô ấy bị bệnh nặng và cần dùng tiền. Hơn nữa vì tôi rất tốt, nên cô ấy muốn tôi rời khỏi cô ấy đi tìm người khác để kết hôn."

Kiều Tinh nghe hồi lâu mới thực sự nhịn không được nói: "Anh không phải là thật sự tin đó chứ?"

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, phú nhị đại sao có thể có đầu óc đơn thuần như vậy?

"Tôi đương nhiên tin." Đan Tài Tuấn vẻ mặt chắc chắn : "Tôi quen cô ấy hơn nửa năm, cách một đoạn thời gian sẽ gọi điện thoại, tôi không tin một cô gái thiện lương đáng yêu như vậy có thể gạt người."

"Cô ấy đã cho tôi tình yêu mà tôi chưa bao giờ nhận được từ bất kỳ cô gái nào khác. Đại sư, tôi chỉ muốn cô giúp tôi tính toán một chút, tôi và cô ấy có thể tu thành chính quả hay không? Tôi nhất định phải tìm được cô ấy."

“Thật ra.” Sở Nguyệt Nịnh dùng giọng điệu nghiêm túc, ẩn ý nói: “Cô gái trong ảnh không phải là người đã cùng anh nói chuyện phiếm.”

"Thật sao...?" Đan Tài Tuấn nhìn người trong ảnh với cảm xúc lẫn lộn, cũng chính là cô gái trong ảnh lấy 10.000 khối của hắn.

“Ý cô là cô gái trong ảnh này đã lừa tôi?”

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể nói như vậy.”

Đan Tài Tuấn biết mình bị cô gái trong tấm ảnh lừa gạt, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn không hề quan tâm đến 10.000 khối mà mình bị lừa, mà còn thực sự rất vui mừng.

“Nói cách khác, người gạt tôi cũng không phải là bạn gái tôi, cô gái này có thể là chị gái của bạn gái tôi, cô ấy không muốn để em gái mình gặp tôi, dù sao, nếu em gái cô ấy gả sang Malaysia thì về sau hai người muốn gặp mặt xác thực là rất phiền toái."

Trong đầu Sở Nguyệt Nịnh đầy thắc mắc cùng bất lực.

Vị phú nhị đại này rốt cuộc đã xem bao nhiêu bộ phim dài tập cẩu huyết lúc 8 giờ vậy chứ?

"Không phải chị gái."

"Anh thật sự muốn tìm được cái gọi là bạn gái sao?"

Đan Tài Tuấn gật đầu: “Tôi đương nhiên muốn tìm cô ấy rồi.”

“Nhưng cô ấy thực sự cũng không muốn anh tìm được cô ấy.”

Đan Tài Tuấn không hiểu: "Tại sao?"

"Bởi vì cô ấy tự ti." Sở Nguyệt Nịnh cười nói.

"Tự ti?" Đan Tài Tuấn khó hiểu, "Ý cô là cô ấy không xinh đẹp sao? Không sao, tôi chú trọng đến cảm xúc cùng tâm hồn hoà hợp hơn, căn bản không quan tâm đến vẻ bề ngoài, cho dù cô ấy lớn lên xấu xí, cũng không quan trọng đối với tôi."

Sở Nguyệt Nịnh muốn nói lại thôi, cuối cùng viết một chuỗi địa chỉ lên sổ, xé tờ giấy đưa cho Đan Tài Tuấn, “Đến nơi này tìm, chân tướng mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, nhưng mà."

Sở Nguyệt Nịnh nhắc nhở: “Chú ý tâm tình tốt, anh hẳn biết rõ mình có bệnh tim, không thể quá kích động.”

Đan Tài Tuấn tiếp nhận tờ giấy, vô thức che trái tim mình lại, nhìn thấy địa chỉ trên tờ giấy, trong lòng vừa khϊếp sợ vừa vui sướиɠ.

Không ai ngoại trừ cha mẹ hắn biết hắn bị bệnh tim.

Đại sư đều có thể tính ra được hắn mắc bệnh tim, cũng nhất định có thể giúp hắn tìm được bạn gái.

"Cám ơn đại sư."

Đan Tài Tuấn không nói nhiều, nhanh chóng thanh toán tiền, rồi ngăn lại một chiếc taxi vội vàng rời đi.

"Xem bói có thể tìm ra một người ở đâu sao?"

Bên ngoài quầy hàng, nam sinh hiển nhiên không tin, đẩy bả vai Kiều Tinh, "Có thật sự thần kỳ như vậy à? Tinh ca, chúng ta đi qua nhìn xem?"

Kiều Tinh vốn không muốn để ý đến hai người nữa, nhưng sau khi suy nghĩ lại, dù sao cũng không có việc gì, không bằng cùng đi qua nhìn một chút.

“Đi, đi qua xem thử."

_________