Chương 8: Chân tướng

_________

Đinh quan tài lơ lửng giữa không trung.

Nó đang chờ Sở Nguyệt Nịnh ra tay, công lực của cô quá mạnh mẽ, chỉ cần một lá bùa cũng có thể phá trận, cho nên nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai bên đều im lặng nhìn đối phương.

Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ nhận đơn phá cục, thu phí dọn dẹp đồ vật không sạch sẽ.”

Nói xong, cô lắc lắc chiếc túi màu đỏ treo giữa ngón trỏ, rồi quay người rời đi.

Đinh quan tài nhanh chóng bay về phía tầng hai.

Chỉ chốc lát sau, bầu trời đêm của Thạch Úc thôn vang lên tiếng kính vỡ, theo sau là tiếng hét thảm của một người đàn ông và người phụ nữ.

Ngày hôm sau.

Dọc đường phố Miếu, không ít ánh mắt người qua đường thường xuyên nhìn qua. Sở Nguyệt Nịnh đưa mắt nhìn sang, bọn họ lại vội vàng quay đi. Cô ngáp một cái, đem xe hàng đẩy lên vị trí đã nộp phí.

Mấy người tụ tập một chỗ, trông thấy Sở Nguyệt Nịnh đến đều đồng loạt vẫy tay.

“Đến đây, đến đây, Nịnh Nịnh tới rồi."

Vì chuẩn bị nguyên liệu làm nước đường hôm nay, Sở Nguyệt Nịnh bận việc đến tận 4 giờ sáng mới đi ngủ, cô đi đến trước nhà hàng Trương Ký lại ngáp một cái: “Mọi người có việc gì sao?”

Trương Kiến Đức thần bí hỏi: “Cô còn chưa biết sao?”

A Sơn bà chủ cửa hàng hoa quả dáng người không cao, dùng chiếc lược làm từ gỗ đào chải mái tóc bạc trắng của mình, ghé tới hỏi: “Cháu thật sự không biết à?”

“Ồ.” Ông chủ quán trà cụ kinh ngạc mở miệng: “Cháu còn chưa đọc báo phải không?”

Sở Nguyệt Nịnh khó hiểu, nghiêng đầu chớp chớp mắt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lâm Gia Hoa nhét một tờ báo vào tay cô, giơ tay đẩy kính mắt nhỏ giọng nói: “Diệp Thiên Lương đã chết.”

Sở Nguyệt Nịnh mở tờ báo ra, liếc mắt liền thấy hình ảnh người chết được làm mờ trên trang nhất.

"Đêm qua rạng sáng lúc 12 giờ, một người đàn ông ở Thạch Úc thôn đã dùng một cây đinh quan tài đâm thủng đỉnh đầu tự sát tại nhà. Một người phụ nữ bán hoa đã chứng kiến

toàn bộ quá trình. Ba giờ sau khi người đàn ông tử vong, một nhân viên Công ty bảo hiểm Đại Tân đã đến cục cảnh sát đầu thú và thừa nhận đã hợp tác với người đàn ông này để gϊếŧ vợ lừa gạt bảo hiểm…”

Trương Kiến Đức run rẩy, dùng hai tay xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: "Nịnh Nịnh nói rất đúng, Diệp Thiên Lương quả là ác độc, đúng là chết chưa hết tội."

A Sơn bà cũng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, "A Kiên cả đời làm cảnh sát, làm sao có thể ngẫu nhiên nghi ngờ người khác? Đáng tiếc không ai tin tưởng hắn. Hiện tại thì tốt rồi, chân tướng cuối cùng cũng được phơi bày cho thế gian."

A Sơn bà vừa nói xong, người từng nói giúp Diệp Thiên Lương đỏ mặt vội vàng giải thích.

"A Sơn bà, làm sao chúng ta biết rõ sự thật được chứ?"

“Muốn trách thì trách Diệp Thiên Lương giỏi giả vờ, âm hiểm đến mức vợ của mình cũng dám làm hại.”

“Thứ cặn bã làm hại một nhà Kiên thúc thảm như vậy, thực sự đã bị thiên lôi đánh chết.”

A Sơn bà không thèm đếm xỉa lời này, bà cầm lấy chiếc lược gỗ đào xua tay: "Tôi lười lãng phí thời gian để ý mấy người, mau mở quán đi."

Sở Nguyệt Nịnh vô thức nhìn phía quán mì Chezai, phát hiện A Cường hôm nay căn bản sẽ không ra khỏi quán.

"Không cần nhìn, hôm qua A Cường bảo vệ Diệp Thiên Lương như vậy, hôm nay lại bị tát vào mặt, nếu tôi là anh ta cũng sẽ không có mặt mũi xuất hiện." Lâm Gia Hoa lấy ra một chiếc bánh tart sữa mới ra lò, đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, mỉm cười nói: “Không bằng nếm thử vị bánh tart sữa mới nghiên cứu của tôi xem?”

"Hả? Còn có cả nho à?" Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy bánh cắn một miếng, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp mịn màng, bên trong nhân tràn ngập hương thơm nồng nàn của sữa, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, dựng thẳng ngón tay cái.

“Rất ngon, tay nghề của anh đúng là lợi hại.”

Lâm Gia Hoa vui vẻ vỗ ngực, giơ ngón tay cái lên: “Còn cần phải nói, danh hiệu tiểu vương tử bánh tart phố Miếu cũng không phải là hư danh vô căn cứ.”

Sở Nguyệt Nịnh ăn xong bánh, cũng xắn lên ống tay áo trở lại quầy hàng, hôm nay cô cố ý tìm một chiếc khăn vuông cố định tóc mái để làm việc thuận tiện hơn, đầu tiên cô chuyển hộp đá lạnh từ dưới quầy hàng lên mặt bàn, sau khi mở ra, một luồng hơi lạnh bay ra, bên trong ngoại trừ đá còn có nguyên liệu làm nước đường đã nấu chín.

Sau đó, cô treo tấm bìa cứng có chữ đoán mệnh và xem phong thủy viết trên đó ở phía trước quầy hàng. Ngay khi gian hàng được sửa sang ổn thoả, đã có khách hàng tiến đến.

“Chủ quán, lấy cho tôi một bát chè khoai tím sữa dừa tây mễ lộ.”

Một vị phu nhân đeo kính râm bước tới trước quầy hàng.

“Đến đây.” Sở Nguyệt Nịnh lập tức tiếp đón, tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp sau này, cô vui sướиɠ đôi mắt cong cong.

Vừa bán nước đường vừa làm thầy tướng số, cô không tin mình còn có thể chết đói!

Phu nhân giơ tay, chỉnh kính râm trên sống mũi, nhìn về phía tấm bìa cứng bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Đoán mệnh, xem phong thuỷ à?”

Sau đó cô ấy nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang chuẩn bị làm nước đường: “Cô còn biết cái này à?”

Lâm Gia Hoa bên cạnh giơ tờ báo lên, lộ ra mấy chữ lớn trên đó, chỉ vào nói: "Cô có xem bản tin buổi sáng Hương Giang không? Trong đó, Diệp Thiên Lương gϊếŧ vợ rồi lừa tiền bảo hiểm của cô ấy, chân tướng chính là Sở đại sư hỗ trợ tính ra."

“Thật sự linh nghiệm như vậy sao?” Phu nhân nghi ngờ tháo kính râm xuống: “Không bằng cũng xem giúp tôi một chút đi?”

_________