Chương 16

Chương 16

Cơm sáng đã nấu xong, hai mẹ con vẫn ngủ ngon lành.

Bữa sáng có củ cải, bắp cải và cháo.

Rau củ là của bà Ngô sáng nay đưa qua cho, bà ấy nghĩ có lẽ nhà bọn họ không có thức ăn nên mới mang một ít sang. Ban đầu bà định mời bọn họ qua ăn, nhưng Giang Minh Xuyên lại không đồng ý. Chỉ có anh và Hạ Nham thì không sao, nhưng có thêm hai miệng ăn nữa, cảm thấy sẽ rất phiền phức cho người ta.

Cả một nhà bốn người lặng lẽ ăn cơm sáng.

Ăn được một nữa, Kim Tú Châu thật sự không nhịn được nữa, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô nhóc bên cạnh: "Khi ngồi thì phải thẳng lưng, vai không được khom xuống, tay này cầm bát, nhai kỹ nuốt chậm, miệng thì ngậm lại, đừng phát ra âm thanh."

Nghe vậy, Phó Yến Yến quay đầu lại nhìn Kim Tú Châu, trong ấn tượng của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ dạy cô bé bất cứ điều gì cả.

Nhưng cô bé vẫn làm theo những gì vừa được dặn.

Kim Tú Châu hài lòng nhìn cô bé một cái, gắp một ít rau vào bát cho con gái mình, nhẹ nhàng nói: “Ở nhà mình thì thôi, nhưng nếu đến nhà người khác làm khách thì đừng lúc nào cũng chỉ gắp những món con thích, mỗi món không nên gắp quá ba lần, đừng để người khác nhìn thấy sở thích của con..."

Đây đều là những quy tắc cô đã học được ở Hầu phủ, theo cô thấy, điều tốt thì phải học, điều xấu thì phải sửa.

Mặc dù cô không thích những quy tắc ở Hầu phủ, nhưng qủa thật nơi đó cũng giúp học được kha khá những thứ có ích.

Hạ Nham ngồi bên cạnh cũng nghe được, theo bản năng liếc nhìn Giang Minh Xuyên ở phía đối diện, tính tình cậu mẫn cảm, không biết cái dì này có ghét mình hay không.

Bởi vì cậu ăn cơm có hơi ồn ào một chút.

Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua Kim Tú Châu rồi nói với Hạ Nham: “Dì của con nói đúng đấy, con cũng nên học theo đi.”

Có người dạy dỗ vẫn tốt hơn là không ai ngó ngàng, trong nhà vẫn cần có một người phụ nữ, chứ bình thường anh chẳng bao giờ để ý đến những điều này cả.

Hạ Nham khẽ vâng một tiếng.

Ăn xong, khi Giang Minh Xuyên đi ra cửa, anh móc từ trong túi ra một vật bọc trong vải đỏ, sau đó nói với Kim Tú Châu: “Vừa rồi đi lấy nước, tôi có nghe được chị dâu nhà bên cạnh nói là sáng này có xe lên huyện, nếu cô muốn đi thì cùng đi đi, thấy trong nhà thiếu gì thì có thể mua thêm, cũng có thể mua thêm ít quần áo cho hai đứa nhỏ nữa.” Nói đến đây, anh dừng lại một chút: "Cũng mua một bộ cho bản thân cô luôn."

Kim Tú Châu cũng không khách sáo với anh, cô nhận cái bọc vải đỏ rồi mở ra, bên trong là một xấp tiền và tem phiếu, thêm mấy đồng tiền lẻ linh tinh, tổng cộng chưa đến hai trăm đồng. Trong lòng cô hơi chán nản, với người khác thì có thể là rất nhiều, nhưng cô đã quen với cuộc sống tiêu tiền như nước, đối với cô mà nói, số tiền này quá ít.

Giang Minh Xuyên có chút xấu hổi: "Trước kia cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng tiết kiệm."

Suy cho cùng, có cả một gia đình lớn phải nuôi, quả thực đã khác so với trước đây.

Nghĩ nghĩ một hồi, anh quyết định gọi điện về thủ đô để nói với cha mẹ nuôi một tiếng, rằng sau này anh sẽ không gửi tiền về nữa.

Kim Tú Châu không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô im lặng tính toán xem cuộc sống ngày sau nên thế nào đây.

Dọn dẹp bát đũa xong, Kim Tú Châu dẫn hai đứa nhỏ sang nhà hàng xóm.

Tiền Ngọc Phượng còn đang tính không nên sang nhà họ Giang hỏi một tiếng không, ai ngờ ba mẹ con đã dắt nhau qua đây rồi.

Nhìn thấy Kim Tú Châu, cô ấy nhiệt tình chào hỏi: "Em vào trong ngồi đi, chị thay đôi giày rồi mình đi luôn."

Nhìn thấy Kim Tú Châu cùng hai đứa con, bà Ngô ân cần hỏi: “Cháu có muốn để mấy đứa nhỏ ở nhà thím không? Bọn nó còn nhỏ như vậy, đi theo có lẽ sẽ không tiện. Thím và Đại Nha sẽ ở nhà trông chừng giúp cháu."

Kim Tú Châu cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn Hạ Nham và Phó Yến Yến: "Thế nào? Muốn theo dì lên huyện hay ở nhà?"

Phó Yến Yến không nói gì nhưng lại nhích lại gần cô, Hạ Nham nhìn thấy liền nhỏ giọng nói: "Đi cùng với dì ạ."

Kim Tú Châu nói: “Vậy thì cùng nhau đi, hai đứa nhỏ này đều ngoan ngoãn cả, sẽ không gây phiền đâu.”

Khi còn nhỏ cô chưa bao giờ có cơ hội ra ngoài chơi, sau này khi vào Hầu phủ, cô suốt ngày cũng chỉ có thể quanh quẩn trong một viện nhỏ, mỗi lần được ra ngoài, cô đều có thể vui vẻ suốt một hồi lâu.

Bà Ngô cũng không cảm thấy bất mãn khi bị từ chối, bà chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Ngạc nhiên khi cô vợ mới này lại để mấy đứa nhỏ tự quyết định, cũng ngạc nhiên khi chỉ mới trong một ngày ngắn ngủi, Hạ Nham đã bắt đầu gần gũi với cô.

Hạ Nham tuy đã ở nhà bà được nửa năm, thực sự là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, thế nhưng lại không thân thiết được bao nhiêu. Bản thân bà cũng có thể hiểu được lý do trong đó, bà nghe doanh trưởng Giang nói rằng cha của Hạ Nham qua đời khi thằng bé mới bốn tuổi, mẹ thì cầm một nửa tiền trợ cấp rồi tái hôn, thế nên Hạ Nham sống với bà nội tại nhà chú ruột. Khi doanh trưởng Giang đến thăm thằng bé, nó đứng một mình trên ghế, thành thục nấu ăn, người lại gầy đến mức chỉ có da bọc xương. Ở nhà chú ruột nhưng thằng bé chỉ được ăn sau khi cả nhà đã ăn xong, không có chỗ ngủ, ban đêm một mình nằm ngủ ngoài sân, thậm chí ngay cả một cái mái che cũng chẳng có.

Khi doanh trưởng Giang đề nghị đưa Hạ Nham đi, cả nhà đó còn không bằng lòng.

"Đi đi, đi theo Ngọc Phượng dạo quanh một chút, con bé quen thuộc với phố huyện này lắm."

Kim Tú Châu gật đầu với bà.

*