Chương 19

Đến khoảng hai giờ chiều, sau khi để nguội phần đậu đã nấu chín rồi đặt vào tô, cô dùng thìa khuấy đều đến khi đậu mịn rồi cho vào nồi, thêm đường và đun nhỏ lửa, khi sệt lại thì múc ra đĩa để nguội.

Vì thời tiết lạnh nên không cần có ý ướp lạnh, chờ khoảng nửa tiếng thì đã đông lại thành hình rồi.

Kim Tú Châu vốn định làm món này để mang đi tặng người ta, thế nên cô đã ngâm rất nhiều đậu. Cô úp ngược cái chiếc đĩa lên thớt, sau đó cắt phần nhân đông lạnh thành những dải nhỏ rồi bày vào đĩa cho đẹp mắt, những miếng cắt vụn thì chia ra hai cái bát cho hai đứa nhỏ ăn.

Cuối cùng, cô đã làm được ba đĩa thật đẹp.

Kim Tú Châu lấy một tô, úp ngược nó lên đĩa để che đi phần bánh hoàng kim bên dưới, sau đó nói với Hạ Nham: "Con đi cùng em gái đem cái này sang nhà thím tiền. Nhân tiện hỏi thím ấy xem có cái áo khoác nào sạch sẽ không, cho dì mượn mặc một hôm, ngày mai sẽ trả lại."

Hạ Nham ngậm miếng bánh hoàng kim trong miệng, không nỡ nuốt xuống, cậu cẩn thận nghe Kim Tú Châu dặn dò, cuối cùng dùng sức gật đầu: “Dạ.”

Sau đó, cậu cẩn thận bưng đĩa ra ngoài, bước đi chậm rãi sợ sẽ làm rơi đĩa khỏi tay.

Phó Yến Yến đi theo cậu bé.

Hai đứa nhỏ rất nhanh đã quay lại, trong tay Hạ Nham không chỉ cầm một cái áo khoác bông lớn màu xanh mà Phó Yến Yến cũng đang mặc một chiếc áo khoác nhỏ sạch sẽ, Kim Tú Châu chưa kịp hỏi thì Hạ Nham đã nhanh miệng giải thích: “Bà Ngô đưa cho em mặc đấy ạ, là quần áo mà anh Tiểu Quân mặc khi còn nhỏ."

Mặt cậu bé đỏ bừng, vừa rồi Ngô Tiểu Quân cũng ở nhà, sau khi cắn một miếng bánh liền kêu to thật là ngon, còn khen dì mới của cậu nấu ăn giỏi nữa, nói là chưa bao giờ nó được ăn đồ ăn ngon như vậy, khiến cậu bé cảm thấy rất tự hào.

Đây là lần đầu tiên cậu không cảm thấy thua kém trước Ngô Tiểu Quân, bây giờ cậu cũng có ba có mẹ rồi, mẹ cậu có thể làm bánh đậu thơm ngon, cậu không còn là một đứa trẻ tội nghiệp không có mẹ nữa.

Kim Tú Châu hài lòng gật đầu, đưa cho bọn nhỏ hai cái bát: "Cầm đi ăn đi, nhưng không thể ăn quá nhiều trong một lần được, dù sao cũng là đồ lạnh."

Phó Yến Yến nhìn cô, sau đó chợt nhận ra lý do vì sao cô muốn cô bé đi theo qua nhà bên cạnh, chính là để cô bé cũng có thể mặc một bộ quần áo sạch sẽ.

Nhưng cô bé không hiểu như vậy thì khác gì là nói mượn cả hai bộ cùng một lúc nhỉ?

Hai đứa nhóc cầm bát bánh đi ra ngoài, trên mặt đều có chút không thể tin nổi. Hạ Nham không ngờ cái bát bánh lớn như vậy đều là cho mình hết, còn Phó Yến Yến thì không ngờ rằng Kim Tú Châu lại có thể nấu ăn. Trong ký ức của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ làm những thứ này, cô đều nói là phí tiền.

Khi sắc trời gần chuyển tối, Giang Minh Xuyên đã trở lại.

Kim Tú Châu đã thay quần áo, còn gội đầu, tắm rửa sạch sẽ cho mình và hai đứa nhóc nữa. Thấy Giang Minh Xuyên đã về, cô mới gác cái giỏ nhỏ đựng đĩa bánh đậu trên cổ tay, hỏi anh: “Bây giờ chúng ta đi à?"

Cô biết người dân ở nơi này tương đối kiêng kỵ một số thứ nên cũng đã dặn dò hai đứa nhóc rằng bánh này gọi là bánh đậu, để tránh bị người ta đàm tiếu.

Giang Minh Xuyên bỗng nhiên nhìn thấy Kim Tú Châu ăn mặc sạch sẽ, đầu tóc chải chuốt gọn gàng như vậy thì không khỏi kinh ngạc, sau đó anh nói: "Đi thôi."

Nhìn thấy chiếc giỏ trên cổ tay cô, Giang Minh Xuyên mới nghi ngờ hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

“Đồ ăn tôi tự làm, cũng không phải thứ gì quý giá cả, chỉ là tôi nghĩ rằng nếu đến tay không thì thật không phải phép.”

Giang Minh Xuyên gật đầu nói "Ừ" một tiếng.

Cả nhà bọn họ đi về phía tòa nhà tập thể đã được xây dựng trước mặt. Gia đình đoàn trưởng Uông sống ở tầng bốn, khi đến tầng bốn, cửa cầu thang đã mở, bên trong rất náo nhiệt, hình như là có rất nhiều người.

Kim Tú Châu nhìn Giang Minh Xuyên, lúc nghe anh nói cô còn tưởng rằng chỉ có mỗi gia đình họ được mời, bây giờ xem ra dường như không phải vậy.

Giang Minh Xuyên cũng tựa hồ có chút ngạc nhiên, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói với cô: "Vào đi, nếu lát nữa chị dâu có nói gì thì cô cứ cười là được."

Kim Tú Châu cảm thấy anh đang đánh giá thấp cô, cô cũng không phải người dễ bắt nạt đâu.

Nào biết khi hai người vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười hì hì rồi: “Ô, đây chẳng phải là áo của Tiền Ngọc Phượng sao?”

***Cám ơn bạn Bụi Dust đã gửi tặng Động lực cuối cùng, cám ơn bạn daeun Shin đã đề cử ánh kim cho truyện nha Hôm nay đăng hẳn 5 chương, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhé <3