Chương 1: Xuyên qua

Tạ Vân xuyên qua, xuyên đến trên người một cô gái 16 tuổi.

Cô cũng không tưởng tượng được, chính mình chỉ ngủ một giấc, liền xuyên qua rồi. Cô ở hiện đại không lo ăn uống, làm cá mặn nhàn tản sinh hoạt, cũng không bị điện giật, không tai nạn xe cộ, làm sao lại xuyên đến đây rồi.

Chẳng những xuyên qua, còn xuyên đến thập niên 60 ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mua gì cũng cần có phiếu, lại còn là một cô nhi.

Cha mẹ nguyên chủ tháng trước hi sinh vì nhiệm vụ, nguyên chủ xử lý xong hậu sự của cha mẹ, cũng bởi vì chính mình thương tâm quá độ mà ra đi.

Tô Vân ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, lại nghĩ về sự tình của nguyên chủ. Cha của nguyên chủ là phó đoàn trưởng, mẹ cũng là một quân nhân. Cha mẹ tháng trước trong khi thực thi nhiệm vụ thì hy sinh, trong nhà chỉ còn lại một cô bé là nguyên chủ.

Cha cũng chỉ có một em trai, nhưng cũng không thân thiết. Trong nhà mẹ còn có ông ngoại, bà ngoại cùng cậu. Người một nhà đều đối đãi với nguyên chủ rất tốt, vốn dĩ định mang nguyên chủ về nhà, nhưng “cô” nói thế nào cũng không chịu đi, nói là mình đã là người lớn, có thể tự mình sinh hoạt.

Ông bà ngoại nguyên chủ đi rồi, nguyên chủ ở nhà một mình, nghĩ đến cha mẹ lại càng thương tâm, cuối cùng người cũng không còn.

Tạ Vân nghĩ hiện tại cô chính là nguyên chủ, về sau sinh hoạt như thế nào trôi qua đây. Nếu vẫn còn không gian của cô thì tốt rồi, như vậy cô có thể tiếp tục làm cá mặn.

Nghĩ như vậy, trong lòng gọi không gian, đột nhiên cô tiến vào một vùng thế ngoại đào nguyên. Trước mắt là một mảng lớn đất trồng, là loại đất cô trồng lương thực cùng rau dưa.

Bên cạnh là một khoảng thảo nguyên, trên thảo nguyên lại có bò cùng dê, bên phải là một toà núi lớn, trên núi có các loại trái cây, còn có rất nhiều gà, heo cùng với thỏ.

Bên trái là một cái hồ, bên trong có rất nhiều thuỷ sản, phía sau là nhà trúc hai tầng, phía sau nữa là một suối nước nóng. Nước trong suối nước nóng có tác dụng dưỡng nhan, cái này trong tiểu thuyết không gian còn gọi là linh tuyền, cực kỳ thần kỳ.

Tầng một nhà trúc chia làm phòng khách, phòng bếp cùng với thư phòng, bên dưới có tầng ngầm. Tầng ngầm có một công năng đặc biệt là có thể giữ vật tươi mới.

Lầu hai là phòng ngủ, phòng vệ sinh cùng phòng để đồ, bên trong có tất cả đồ vật Tạ Vân đã mua kiếp trước.

Tầng hầm ngầm có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, còn có rau dưa cùng trái cây trong không gian, cùng với thịt và hải sản.

Tạ Vân ở trong không gian nhìn đồ vật cô có thể lấy tới ăn, nhưng quần áo thì mặc không được, niên đại không thích hợp, chỉ có thể để đó.

Hiện tại cầm trước đồ tốt ra ăn, ăn xong lại kiểm kê đồ vật của nguyên chủ một chút, sau đó lại nghĩ xem sau này nên làm gì.

Ăn xong đồ vật trong không gian, Tạ Vận đầu tiên vào phòng nguyên chủ kiểm kê. Trong ngăn kéo trên bàn nguyên chủ có một cái hộp, mở hộp ra, bên trong có phiếu và một chồng tiền. Đếm ra có 400 đồng, thật không ngờ nguyên chủ lại là một tiểu phú bà.

Kiểm kê xong, cô liền đem hộp để vào trong không gian, tủ quần áo của nguyên chủ còn bốn năm bộ quần áo, trong đó có hai bộ là mới mua.

Tạ Vân từ phòng ngủ đi ra, trực tiếp đến phòng cha mẹ, đẩy cửa ra thì thấy trong phòng quét dọn rất sạch sẽ. Dựa theo ký ức của nguyên chủ mở cửa tủ, đem hộp sắt được giấu ở dưới quần áo lấy ra, ngồi ở trên giường mở hộp, bên trong có tiền, phiếu cùng một cuốn sổ tiết kiệm.

Trong sổ có 3000 nghìn, tiền mặt có hơn 500 còn có các loại phiếu, còn có một phần giấy tờ nhà. Ngôi nhà này ở trong thành phố, chờ sau này cô sẽ đi xem.

Tạ Vân nhìn quanh phòng cha mẹ của nguyên chủ, đột nhiên nhớ tới, ba nguyên chủ từng nói trên giường có ngăn bí mật. Cô chạy nhanh đi đến đầu giường mở ngăn bí mật ra, bên trong còn có một cái hộp gỗ.

Lấy ra thì thấy bên trong có hơn mười món đồ trang sức, bên dưới còn có hai thỏi vàng. Tạ Vân không nghĩ tới trong nhà nguyên chủ lại có nhiều tiền như vậy, cô bây giờ chân chính là một phú bà nha.

Sau khi đem đồ vật đều để vào không gian, Tạ Vân ra sô pha phòng khách suy nghĩ. Hiện tại cô không thể về được nữa, chỉ có thể ở thế giới này sinh sống. Hiện tại phòng ở là thuộc khu nhà ở quân đội, chờ thêm mấy ngày nữa, phát tiền an ủi, phòng ở khẳng định là bị thu hồi.

Hôm nay thời gian không còn sớm, ngày mai cô liền tới căn nhà trong thành phố nhìn xem, không được thì cứ ở đó trước. Hiện tại là năm 64, sắp tới thời kỳ đặc thù, hiện tại cô 16 tuổi, đi học sớm nên đã tốt nghiệp cao trung, nếu muốn thì có cũng có phương pháp tìm được một công việc. Nhưng cô không muốn mỗi ngày làm việc mệt như vậy.

Nếu không đi làm, một cô bé mồ côi, mỗi ngày đều ăn uống sung túc thì cũng rất dễ bị người theo dõi.

Hoặc là chính mình gả chồng hoặc xuống nông thôn. Gả chồng cô không nghĩ tới, nếu không được thì chỉ có thể xuống nông thôn. Nhà bà ngoại nguyên chủ, cô cũng không thể đi, sợ bị phát hiện không phải là nguyên chủ.

Xuống nông thôn cũng phải nghĩ xem nơi nào tốt một chút. Phương nam khẳng định không thể đi, nơi đó bốn mùa như một, làm việc quanh năm.

Hoặc là đi tỉnh Hắc, nơi đó một năm có vài tháng là mùa đông, có thể nghỉ ngơi, làm một công việc nhẹ nhàng là được, dù sao cô cũng không dựa vào công điểm để nuôi sống chính mình.

Trước khi đi đến hội thanh niên trí thức, đưa lễ hỏi một chút, hỏi thăm đại đội nào có không khí tốt, đến lúc đó chính mình đi là có thể.

Tạ Vân vào phòng bếp làm điểm tâm, ở trong còn có hơn 20 cân gạo, 10 cân bột mì tinh, 50 cân bột ngô, 2 cân gạo kê. Trong tủ bát còn 1 cân đường đỏ cùng 1 túi đường trắng, cùng 10 quả trứng gà. Ngoài ra còn có thịt khô và mấy cân mì sợi. Tủ bát dưới còn có mộc nhĩ, rong biển, tôm khô cùng khoai tây.

Tạ Vân lấy chút mì sợi, lại lấy cà chua, thịt kho trong không gian làm mì cà chua thịt kho. Cô ăn xong cơm chiều lại đi vào không gian, đem rau dưa đều thu hoạch xong, cho vào tầng hầm, rồi lại ra suối nước nóng tắm.

Tắm một hồi liền đi ngủ, thân thể này mấy ngày nay bởi vì thương tâm quá độ, không nghỉ ngơi tốt đã cực kỳ suy yếu, xem ra cô cần bồi dưỡng lại thật tốt.

Ngày hôm sau, 8h sáng Tạ Vân liền tỉnh dậy, rửa mặt xong thì soi gương nhìn chính mình. Tóc đen nhánh xinh đẹp, đôi mắt đào hoa ngập nước, môi anh đào hồng nhuận, làn da trắng nõn. Thật là một tiểu mỹ nhân kiều nộn.

Nếu không phải bởi vì khoảng thời gian này không tĩnh dưỡng khiến cho làn da trắng nõn nhưng có điểm nhợt nhạt, bằng không sẽ còn xinh đẹp hơn.

Tạ Vân kiếp trước có dung mạo bình thường, nhà cũng là gia đình bình thường. Cô lúc trước ở vỉa hè mua một cái lắc tay, vô tình nhận chủ, mỗi ngày tắm bằng nước suối mới trở nên xinh đẹp. Hiện tại xuyên qua, không ngờ nguyên chủ lại xinh đẹp như vậy, thật là tốt nha.

Buổi sáng có một ít cháo, cùng với bánh bao từ không gian. Sau khi ăn xong, thì cô ra trạm xe, dự định đi đến ngôi nhà kia xem một chút.