Chương 18: Vương Linh Linh

Ô tô không giống xe lửa, ít nhất mấy người còn có chỗ để ngồi, bọn họ tới không không khéo, không còn vị trí trống, chỉ có thể đứng.

Tài xế còn giống như nhét đồ hộp, không ngừng nói lại nhích vào trong, chen chúc nhau.

Gần như là người dán người.

Diệc Thanh Thanh nhìn cảm thấy khoảng cách này quá gần, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ, khó tránh khỏi không bảo vệ cẩn thận, trên nóc xe cũng không đựng được nhiều hành lý, nên mở miệng nói:

“Chúng ta để hành lý ở một chỗ đi, sau đó đứng vây quanh, tránh cho mất đồ.”

“Biện pháp này rất tốt.” Hành lý của Tiền Lai Lai nhiều, cô ấy còn đang lo lắng.

Hành lý của Lý Mộng Tuyết không có đồ đáng giá, chỉ có chăn gối và mấy bộ quần áo thoải mái, cảm thấy không sao cả, đặt cùng nhau cũng được nên đồng ý.

Hiện giờ Trịnh Hiểu Long đã có hảo cảm với Lý Mộng Tuyết, Lý Mộng Tuyết gật đầu đồng ý, đương nhiên là anh ta cũng không có ý kiến gì.

Trần Chí Hòa thì nghe lời anh em tốt của anh ta.

Sau đó mọi người nhìn về phía Vân Cô Viễn, anh nhìn Diệc Thanh Thanh nói: “Được.”

“Mọi người nhớ để túi tùy thân ở trước ngực nhé.” Lý Mộng Tuyết nghĩ tới gì đó, cũng nhắc nhở một câu.

Mấy người che chở hành lý đứng chung một chỗ, Diệc Thanh Thanh nhân cơ hội đứng bên cạnh Vân Cô Viễn.



Bên kia của cô là Tiền Lai Lai, bên cạnh Tiền Lai Lai là Lý Mộng Tuyết, bên cạnh Lý Mộng Tuyết đương nhiên là Trịnh Hiểu Long, cuối cùng là Trần Chí Hòa.

Mấy ngày nay ở trên xe lửa, cô lại tích cóp được ba điểm đánh dấu.

Đáng tiếc luôn đưa hạt dưa cho người ta, còn cố chấp đợi người ta lấy trong tay cô thì hơi kỳ lạ, hạt dưa của cô cũng không có nhiều lắm, cho nên luôn không dùng.

Còn có cơ hội nào càng tự nhiên hơn bây giờ?

Chỉ cần theo ô tô xóc nảy, lay động hai cái.

[Đánh dấu điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên thuốc tăng lực.]

[Đánh dấu điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên thuốc tăng lực.]

Diệc Thanh Thanh cười híp mắt, rất tốt, còn có một điểm đánh dấu sẽ giữ lại, người này không chạy được, còn không cần thời gian thiết lập lại.

Hiện giờ có 5 viên thuốc tăng lực, đủ cho cô dùng hơn một tháng.

Vân Cô Viễn đứng thẳng tắp, tay lặng lẽ siết chặt, sợi tóc của cô gái như khiêu vũ trong lòng anh.

Lung lay đi tới huyện thành, khi xe dừng lại Diệc Thanh Thanh mới như sống lại, ngồi xe đúng là chịu tội.

Trịnh Hiểu Long cầm hành lý giúp nữ chính, đi xuống xe trước.

Hành lý của Trần Chí Hòa và Tiền Lai Lai gần nhau, nên cầm lấy giúp cô ấy.



Khi đang định quay đầu lại dặn dò Vân Cô Viễn thoạt nhìn không biết chiếu cố nữ sinh, thì thấy Diệc Thanh Thanh một tay xách túi to, một tay ôm bọc nhỏ hưng phấn chạy xuống xe.

Cô hít sâu một hơi bầu không khí tươi mới bên ngoài, gấp không đợi nổi nói: “Đi thôi!”

“Nhìn người ta xem, e rằng là biết anh sẽ không giúp đỡ, nên tự mình cầm lấy chạy mất…” Trần Chí Hòa lắc đầu với Vân Cô Viễn: “Anh như vậy, tương lai tìm vợ kiểu gì!”

Vân Cô Viễn: “… Không cần anh lo lắng.”

Đám Diệc Thanh Thanh mới xuống xe đã bị người ta ngăn cản.

“Này! Mấy người không được đi, đồ của tôi bị trộm! Chắc chắn là người trên xe làm!” Một cô gái hùng hùng hổ hổ kêu lên.

Lý Mộng Tuyết đang bị mùi trên xe làm cho khó chịu, còn bị người ta ngăn cản không cho đi, chen chúc như vậy mọi người đều đứng chung một chỗ, không nhịn được trừng mắt:

“Chúng ta không đứng gần nhau, liên quan gì tới bọn tôi?”

Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ nhìn trời, tới rồi, nữ phụ ác độc đầu tiên trong sách xuất hiện.

Cô sớm đã biết trên xe sẽ có chuyện này, một thanh niên trí thức xuống nông thôn tên Vương Linh Linh túi đựng đồ bị người ta rạch ra thành cái động trên ô tô, tiền giấy ở bên trong đều mất hết.

Giọng điệu của Lý Mộng Tuyết không được tốt lắm, khiến Vương Linh Linh ghi hận cô ấy.

Hơn nữa cô ấy cũng không giấu giếm gia cảnh của mình, thường ngày lại có vẻ hào phóng, cảm giác không khỏe này khiến Vương Linh Linh hoài nghi cô ấy là người ăn trộm, soi mói khắp nơi.