Chương 20: Bị Trộm

Cô gái này nhìn có vẻ nũng nịu, tự mình xách hành lý còn đi rất nhanh, cũng tạm.

Triệu Hữu Điền gật đầu với Diệc Thanh Thanh, tầm mắt nhìn về phía Vương Linh Linh còn đang nức nở ở phía sau:

“Sao cháu lại khóc thế?”

Diệc Thanh Thanh quay đầu nhìn thoáng qua: “Đồ của cô ấy bị trộm trên xe ô tô.”

“Ai da, sao còn có móc túi? Trị an ở huyện bọn chú còn khá tốt, đây là lần đầu tiên nghe được chuyện này.” Triệu Hữu Điền kinh ngạc nói.

Vương Linh Linh nghe thấy những lời này hoài nghi trong lòng tăng cao, trị an trong huyện tốt, vậy nói lên là người ngoại lai.

Diệc Thanh Thanh lại được nhắc nhở, quay đầu nhìn kỹ Vương Linh Linh.

Hiện giờ cô ấy ôm chặt tay nải trước ngực, hai vết rạch chỉnh tề được cô ấy dùng tay che lại, trong tay còn có một hộp xà phòng plastic.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Diệc Thanh Thanh giữ chặt cô ấy: “Tiền giấy của cô đặt trong túi quần áo như vậy sao?”

Vương Linh Linh không có hảo cảm đối với Diệc Thanh Thanh cản trở việc kiểm tra túi của mình nên nói:

“Làm sao?”



“Có phải cô dùng hộp xà phòng này đựng tiền hay không?” Diệc Thanh Thanh tiếp tục hỏi.

“Đúng thì thế nào, nếu không phải hộp này bị ném ở trong góc chỗ cửa xe, tôi còn chưa biết là bị trộm đâu!” Vương Linh Linh tức giận nói.

“Người này có thể tìm được vị trí để tiền của cô một cách chính xác, lấy hộp xà phòng ra lấy hết tiền, còn ném hộp đi, chắc chắn là biết cô đặt tiền ở đây. Cô thử nghĩ xem mình mất tiền khi nào, nhìn xem có thể tìm được manh mối gì hay không? Vết rạch này chỉnh tề như thế, có lẽ đối phương có dao.” Diệc Thanh Thanh chỉ có thể nhắc nhở tới đây.

Cô đoán thanh niên trí thức đứng cạnh cô ấy tình nghi cao nhất, nhưng mà không biết là ai.

Vương Linh Linh nghe thấy thế, đôi mắt sáng lên: “Tôi đi tìm công an!”

“Cô ấy cứ chạy đi như vậy ư?” Triệu Hữu Điền chỉ vào Vương Linh Linh chạy nhanh như chớp, thở hổn hển nói.

“Ừm, đội trưởng mong chú bớt giận, chúng ta ăn hạt dưa nói chuyện trước. Tiền của cô ấy bị mất cũng rất khó khăn, công an còn chưa đi xa, cô ấy chắc chắn sẽ nhanh chóng trở về.” Diệc Thanh Thanh lấy ra một nắm hạt dưa, đưa cho Triệu Hữu Điền.

Cô tự mình nhiều chuyện nên phải chịu trách nhiệm, chẳng qua hơi tiếc hạt dưa của cô, lại thiệt hại một ít.

Nếu Vương Linh Linh tìm được tiền, cần bắt cô ấy bồi thường.

Diệc Thanh Thanh quản chuyện này cũng là vì trong sách, Vương Linh Linh vì chuyện trộm tiền mà hoài nghi Lý Mộng Tuyết.



Tuy gây sự với cô ấy khắp nơi, nhưng chỉ giới hạn ở cãi nhau, không làm ra chuyện tội ác tày trời.

Cùng lắm chỉ có thể xem như không quá thông minh, lan đến người vô tội, còn không nghe khuyên bảo, cũng không xấu xa lắm.

Nói đến cùng chỉ vì mất tiền, nhìn thấy người nào cũng giống ăn trộm, điểm đáng ngờ trên người nữ chính đương nhiên bị cô ấy phóng to lên.

Nếu cô ấy có thể tìm được tiền, cuộc sống sau này của mọi người sẽ thanh tịnh hơn chút.

Triệu Hữu Điền vốn không kiên nhẫn đợi, nhưng thấy cô đưa hạt dưa thì thông cảm hơn chút, cô bé mười mấy tuổi làm mất tiền, cũng khiến người ta đồng tình.

“Đại đội trưởng, chú có thể nói một chút về thôn Hưởng Thủy ta hay không? Có phải có núi có sông, đặc biệt đẹp hay không?” Diệc Thanh Thanh ra vẻ ngây thơ hỏi.

Cô biết Triệu Hữu Điền là đại đội trưởng có trách nhiệm, một lòng muốn dẫn thôn Hưởng Thủy làm giàu, thôn dân phục ông ấy, ông ấy cũng có tình cảm đối với thôn Hưởng Thủy, nghe cô khen như vậy chắc chắn sẽ rất vui.

Cho dù thế nào cũng phải ở thôn Hưởng Thủy 3-4 năm, tạo dựng quan hệ tốt với đại đội trưởng luôn không sai.

Triệu Hữu Điền nghe cô nói Thôn Hưởng Thủy ta, còn nói đẹp, gương mặt ngăm đen cười ra nếp nhăn.

Cô gái này nói chuyện đúng là xuôi tai, dễ khiến người ta thích, lập tức tràn ngập hứng thú nói chuyện:

“Chú nói với cháu, tuy thôn Hưởng Thủy chúng ta xa xôi, nhưng núi sông nuôi con người, trong nạn đói lớn không có người chết đói, là vùng đất trù phú…”