Chương 27: Thím Quế Hoa

“Ai da, chuyện này à, không cần chú Hữu Điền cháu, thím Quế Hoa có thể giúp cháu, cũng không lỗ nửa cân đường đỏ này của cháu.” Lâm Quế Hoa vỗ ngực đảm bảo.

Triệu Hữu Điền nghĩ một lát, cũng nói:

“Buổi sáng thím Quế Hoa cháu có rảnh, cháu còn thiếu thứ gì cứ việc hỏi bà ấy, đảm bảo sẽ làm thỏa đáng giúp cháu.”

“Vậy thì tốt quá, cháu xem như tìm đúng người rồi.” Diệc Thanh Thanh cười nói.

“Đi, thím dẫn cháu đi tìm người, lát nữa sẽ đi làm việc.” Lâm Quế Hoa nói.

“Thím Quế Hoa, cháu thấy giường đất nhà thím lót một tầng chiếu, đây là người trong thôn ta làm ạ?” Diệc Thanh Thanh nghĩ tới giường đất xám xịt của mình, lót chiếu vào sẽ thoải mái hơn nhiều, cũng không sợ bẩn chăn trải lên.

“Thứ này ấy à, phụ nữ mỗi nhà đều biết làm, nhưng mà tay nghề của chị em tốt thím là tốt nhất. Không chỉ bện chặt hơn chiếu nhà khác, ngay cả chổi, sọt gì đó cũng biết làm!” Lâm Quế Hoa tự hào nói.

Đôi mắt Diệc Thanh Thanh sáng lên: “Chiếu, chổi, sọt này có thể dùng lương thực đổi không?”

“Đổi lương thực các cháu mượn, không đủ ăn đúng không, cháu cầm đi đổi thì sau này ăn gì?” Lâm Quế Hoa nhắc nhở.

“Không sao ạ, không lừa gạt thím, cháu là bị chị dâu mới vào cửa tính kế nên mới xuống nông thôn. Mẹ cháu cảm thấy không yên tâm, sợ cháu ở nông thôn chịu khổ nên cho cháu không ít phiếu gạo, sẽ không đói bụng, cho nên đổi một ít cũng không thành vấn đề.” Diệc Thanh Thanh giải thích.



Cô tính toán xây dựng hình tượng mình là người được trong nhà sủng ái, thường xuyên cứu tế, không thiếu tiền không thiếu phiếu.

Dù sao sau này cô đánh dấu nhận được tiền còn có thể tích trữ, phiếu thì tìm cơ hội dùng, thứ này tích trữ cũng thành giấy vứt đi, còn có giới hạn ngày.

Quan hệ của Lâm Quế Hoa và con dâu cũng không tốt lắm, vừa nghe nói chị dâu mới vào cửa của cô thì lập tức nổi lên lòng đồng tình:

“Một cái chiếu rắn chắc, một cái sọt, một cái chổi, một cân bột mì cao lương là thím đổi được giúp cháu. Còn có thể bảo chị em tốt của thím đưa cho cháu mấy thước rơm khô, đóng đinh trên tường bên giường đất chắn hôi còn giữ ấm, thế nào?”

Diệc Thanh Thanh liên tục gật đầu: “Thật tốt quá! Thím đúng là người tốt!”

Niên đại này phát thẻ người tốt chính là khen ngợi lớn, Lâm Quế Hoa rất vui.

Sau đó bà ấy dẫn Diệc Thanh Thanh tới nhà trưởng thôn, chị em tốt của Lâm Quế Hoa chính là vợ trưởng thôn.

Đại đội trưởng của thôn Hưởng Thủy và trưởng thôn rất hòa thuận, nếu không vợ hai nhà cũng không là chị em tốt.

“Đông Mai, Đông Mai, mau ra đây, có chuyện tốt tới!” Mới đi vào cửa, Lâm Quế Hoa cao giọng vang vọng toàn bộ sân.

“Chuyện tốt gì mà khiến bà tới tìm tôi sớm như vậy?”

Không thấy bóng dáng, nhưng nghe thấy giọng trước.



Giọng to như nhau, chẳng trách có thể làm chị em tốt, Diệc Thanh Thanh nghĩ thầm.

“Cũng không có gì, không phải là hôm qua thanh niên trí thức mới tới sao? Thanh niên trí thức Tiểu Diệc này hỏi chiếu trên giường đất của tôi đâu ra, cũng muốn làm một cái, tôi nói là của bà làm. Cô gái này muốn dùng một cân bột mì cao lương đổi một cái chiếu, một cái sọt, một cái chổi, lại đưa mấy mét rơm cho cô ấy để cô ấy về tuyên truyền ở khu thanh niên trí thức giúp bà, bà cũng có thể đổi thêm được ít đồ.” Lâm Quế Hoa kéo Hứa Đông Mai nói.

“Chuyện này ấy à, không thành vấn đề!” Hứa Đông Mai nói xong thì vào nhà ôm đồ ra: “Bột mì lát nữa cháu mang tới là được.”

“Cảm ơn thím Đông Mai.” Diệc Thanh Thanh cười nói cảm ơn.

Ra khỏi nhà trưởng thôn, Lâm Quế Hoa lại hỏi cô cần những đồ gì ở chỗ thợ mộc.

Diệc Thanh Thanh tính toán một lát, muốn một cái rương to đựng quần áo, bàn ghế, bát đũa, nồi, gáo múc nước, thùng tắm cũng muốn, còn có cửa sổ ở nhà phải sửa một chút.

“Những thứ này khoảng 3 cân bột mì cao lương là đủ!” Lâm Quế Hoa nói.

Diệc Thanh Thanh gật đầu đồng ý.

Lâm Quế Hoa nghĩ tới gì đó nhỏ giọng hỏi cô:

“Thím thấy cháu rất sảng khoái, lại mới từ thành phố tới, có lẽ có ít phiếu. Trong nhà thím có một cái lu nước và một chảo sắt có lỗ nhỏ ngay đầu để đó không dùng, có thể đổi phiếu xà phòng phiếu vải phiếu kẹo gì đó với cháu không?”