Chương 41: Tiếng Còi

“Tuýt…”

Trời còn chưa sáng, tiếng còi làm việc vang lên.

Diệc Thanh Thanh cũng mở mắt.

Cô nằm trên giường một lát nghe thấy trên giường bên cạnh có âm thanh, cô mới chậm chạp ngồi dậy.

Còi làm việc thổi tổng cộng ba lần ở trạm canh gác, mỗi lần ba lần, tiếng còi được phân biệt bằng số lần thổi liên tiếp trong một lần thổi.

Lần này chỉ thổi một tiếng là tiếng còi đầu tiên, hình như là nghe được âm thanh này thì nên rời giường.

Khoảng ba mươi phút sau, tiếng còi vang lên lần nữa, là bắt đầu nấu cơm sáng.

Khi tiếng còi vang lên lần ba, chính là chính thức ra cửa làm việc.

Người ta thường nói: “tiếng còi đầu tiên là báo hiệu, tiếng còi thứ hai là chuẩn bị, tiếng còi thứ ba là chậm rãi đi làm”, là nói về mấy tiếng còi này.

Diệc Thanh Thanh dậy sớm như vậy, cũng là muốn đi giặt quần áo bẩn thay ngày hôm qua.

Lý Mộng Tuyết nghe thấy tiếng Diệc Thanh Thanh dậy, mơ hồ không rõ hỏi: “Thanh Thanh, cô dậy sớm như vậy làm gì?”

“Tôi đi giặt sạch quần áo ngày hôm qua, lát nữa còn phải đi cùng Lai Lai tới huyện thành.” Diệc Thanh Thanh nói.



“Các cô cũng đến huyện thành ư? Tôi và đám Trịnh Hiểu Long cũng định đi, hay là đi cùng đi?” Lý Mộng Tuyết nói theo bản năng, nói xong cô ấy lập tức hối hận.

Cô ấy có chút không muốn đi cùng đám Trịnh Hiểu Long, huống chi là thêm hai người?

Trước mắt cô ấy thiếu nhất là tiền, trên người cô ấy chỉ có mấy chục tệ lấy trộm trong nhà trước khi rời đi, nên muốn sớm tìm được vị trí chợ đen ở huyện Thiết Lĩnh, bán ít đồ đổi lấy tiền.

Đợi qua mấy năm tình thế tốt hơn, có thể dùng số tiền này để làm giàu.

Nhiều người nhiều đôi mắt, nhiều người đi cùng như thế cô ấy muốn làm chuyện tư mật gì đó cũng không tiện lắm.

Nghĩ như thế Lý Mộng Tuyết lại bổ sung một câu: “Chúng ta có thể đi và về cùng nhau, đến đó thì mình đi đâu thì đi cũng được.”

Diệc Thanh Thanh không ngại đi cùng nhau, lần này cô muốn đổi hết phiếu thành đồ mang về mà thôi, cùng lắm là đi dạo trong huyện thành, thăm dò rõ ràng tình hình điểm đánh dấu ở huyện thành mà thôi.

Hiện giờ cô chỉ có 1 điểm đánh dấu, không muốn đánh dấu cái gì.

Nhưng mà cô biết cốt truyện, đoán được nữ chính sẽ đến chợ đen kiếm tiền, cho nên cũng hiểu được nói đồng ý.

Trong lòng lại cảm ơn hệ thống đánh dấu lần nữa, dù sao là địa phủ bồi thường bàn tay vàng rút thăm từ máy trúng thưởng ra, đồ đánh dấu đều có tiền, đồ vật, phiếu, không cần cô lo lắng đi đổi, vô cùng thoải mái.



Cô bưng chậu đi ra ngoài khu thanh niên trí thức, trên đường đi gặp Triệu Phương và một thanh niên trí thức nam khác dậy nấu cơm.



Bên thanh niên trí thức cũ, Triệu Phương là kết phường nấu cơm với Chu Cường, hai người đã ở khu thanh niên trí thức nhiều năm.

Đám thanh niên trí thức đến lại đi, có nghĩ cách nhờ quan hệ về thành phố, có không chịu nổi kết hôn với người trong thôn, chỉ có hai bọn họ kiên trì.

Bọn họ không cần xuống ruộng làm việc, đều làm giáo viên ở trường tiểu học của thôn, đi dạy kiếm công điểm.

Có lẽ là có ý gì đó với nhau.

Trong sách viết tương lai hai bọn họ kiên trì tới khi khôi phục thi đại học, thi đỗ đại học về thành phố, nhưng vì đại học một người nam một người bắc mà chia tay.

Nhóm kết phường nấu cơm khác là Thang Lan và Lữ Chấn Đông, Thái Xuân Sơn, lúc trước còn thêm Chu Diễm Hồng.

Nhưng mà không lâu trước Chu Diễm Hồng tìm được cách trở về thành phố, cãi nhau với Thang Lan đã một mình nấu riêng.

Nhưng mà sau này suất trở về thành phố của cô ấy cũng bị thay đổi bất ngờ, gây ra rất nhiều chuyện.

Ngoại trừ mấy người này một mình Tạ Thế Diễn nấu ăn, còn có một thanh niên trí thức tên Lư Tiên Tiến, là Trần Thế Mỹ bản hiện đại.

Trong sách viết khi anh ta làm thanh niên trí thức, nịnh bợ con gái trưởng thôn, nhận được rất nhiều chỗ tốt, sau này còn kết hôn.

Nhưng mà đợi khôi phục thi đại học, thi đỗ đại học thì không trở về nữa.

Diệc Thanh Thanh vừa giặt quần áo, vừa sắp xếp lại quan hệ của những nhân vật này.