Chương 43: Cô Còn Ít Hơn Tôi Nửa Tuổi, Sao Đã Hiểu Nhiều Như Vậy

Hiện giờ Diệc Thanh Thanh tràn ngập sức mạnh, đi đường còn mang theo gió, Tiền Lai Lai đâu phải đối thủ của cô.

Đuổi theo một lát suýt nữa mệt đến mức đau sốc hông, chống eo thở hổn hển mấy hơi, kêu lên với cô:

“Diệc Thanh Thanh, cô đừng chạy, tôi không đuổi theo nữa, cô ăn gì lớn lên mà chạy giỏi như thế?”

Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua Vân Cô Viễn, cùng với điểm đánh dấu vĩnh viễn có trên người anh, may mà có cống hiến của đồng chí Vân Cô Viễn!

Không biết anh là bảo bối gì, sao lại biến thành điểm đánh dấu hình người như vậy?

Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ cô đùa giỡn vui vẻ, ánh mắt dịu dàng.

Trần Chí Hòa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh một cái, giống như phát hiện thế giới mới gì đó, giật mình chạm nhẹ vai anh:

“Người anh em, lần đầu tiên thấy anh cười vui vẻ như vậy, có chuyện tốt gì sao?”

Vân Cô Viễn ngẩn người, anh cười ư?

Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long đi cuối cùng.

“Không phải Diệc Thanh Thanh nói cha mẹ cô ấy đều là công nhân bình thường sao? Vậy mà phiếu xe đạp cũng cho cô ấy mang xuống nông thôn, đúng là cưng chiều cô ấy, anh còn có chút hâm mộ cô ấy có cha mẹ đối xử tốt với mình như vậy.” Trịnh Hiểu Long nói.



Lý Mộng Tuyết nhìn anh ta một cái: “Cha mẹ anh đối xử với anh không tốt ư?”

“Trên vật chất thì bọn họ đối xử với anh khá tốt, chẳng qua du͙© vọиɠ khống chế hơi mạnh, luôn hi vọng anh đi theo con đường mà bọn họ sắp xếp, nhưng anh không muốn làm con rối của bọn họ.” Trịnh Hiểu Long nói mơ hồ, cuối cùng không nói chuyện có vợ sắp cưới.

Lý Mộng Tuyết tràn ngập đồng cảm, cho dù là ở thời đại nào, gia đình mình luôn mang tới ảnh hưởng lớn cho mình:

“Trời sinh có ít cha mẹ tốt, sớm độc lập đi ra ngoài là được, chỉ cần không ỷ lại vào bọn họ, nói chuyện với bọn họ càng tự tin hơn một chút.”

Khi tới huyện Thiết Lĩnh, Lý Mộng Tuyết nói mỗi người tách ra mua đồ hay đi dạo trước, buổi trưa lại hội hợp ở đây.

“Vì sao, không phải chỉ đi mấy cửa hàng quốc doanh dạo một vòng à, vì sao không thể đi cùng nhau?” Tiền Lai Lai cảm thấy nghi ngờ hỏi.

Diệc Thanh Thanh giữ chặt cô ấy:

“Chuyện đó thì chưa chắc, tôi đi mua đồ trước, còn muốn đi dạo huyện thành nữa nếu cô không muốn đi, hai ta cũng tách ra trước.”

Sau khi nói xong còn nháy mắt với cô ấy.

Lúc này Tiền Lai Lai mới không hỏi.

Vân Cô Viễn cũng không có ý kiến gì.

Chỉ có Trịnh Hiểu Long EQ hơi thấp, không hiểu được, thật sự cho rằng Lý Mộng Tuyết có nơi mình muốn đi, không muốn chậm trễ những người khác.



Lập tức bày tỏ anh ta có thể đi cùng Lý Mộng Tuyết, cô ấy muốn đi đâu anh ta đi đó, còn có thể cầm đồ giúp cô ấy.

Diệc Thanh Thanh không nhịn được nghĩ, nam phụ này còn không đủ thành thục hơn nam chính.

Lý Mộng Tuyết bị bức bất đắc dĩ, tìm cớ nói mình có thân thích ở huyện thành, muốn đi thăm hỏi một lát.

Lúc này Trịnh Hiểu Long mới không nói đi theo nữa.

Cuối cùng Lý Mộng Tuyết và Vân Cô Viễn đi một mình, Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai đi cùng nhau, Trịnh Hiểu Long đi cùng với Trần Chí Hòa.

Mấy người đi theo phương hướng khác nhau.

“Thanh Thanh, sao cô không cho tôi hỏi? Tôi luôn cảm thấy Lý Mộng Tuyết nói không có mấy câu là thật, nói là trong nhà nghèo, nhưng mặc không kém chúng ta. Tôi và cô ấy đều là người Hải Thị, nhưng tôi chưa từng thấy quần áo cô ấy mặc trên người, hơn nữa đèn pin kia cũng là đồ mới. Lúc này đi mua đồ cũng phải giấu, chẳng lẽ chúng ta sẽ tham đồ của cô ấy sao? Tôi cảm thấy con người cô ấy không thành thật.” Tiền Lai Lai cau mày nói.

Diệc Thanh Thanh không muốn cô ấy tích cóp bất mãn với nữ chính nhiều trở thành nữ phụ ác độc, nên khuyên cô ấy:

“Người nào cũng có chuyện không muốn nói cho người khác, chúng ta đừng suy đoán lung tung, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta, nghĩ thoáng chút đi.”

“Cô vừa nói như vậy, tôi lập tức hiểu rõ.” Tiền Lai Lai kéo cánh tay cô: “Cô còn ít hơn tôi nửa tuổi, sao đã hiểu nhiều như vậy.”

“Ha ha, đương nhiên.” Diệc Thanh Thanh cười nói.