Chương 6: Anh muốn hủy hoại em như vậy sao?

Chương 6: Anh muốn hủy hoại em như vậy sao?

“Cô còn mặt mũi mà về đây nữa à?” Thẩm Bạch là người phản ứng lại đầu tiên, anh ta chỉ vào cô rồi chửi.

Thẩm Hi liếc mắt nhìn quanh phòng khách, Thẩm Ánh Chi đang ngồi trên sô pha lau nước mắt, một tay còn ôm nửa bên mặt bị cô tát ban nãy.

Thẩm Bạch ngồi bên cạnh cô ta với vẻ mặt lo lắng che chở.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ngồi ở ghế chủ vị, bà ăn mặc thời thượng nhưng lại không mất đi vẻ quý phái, có điều, đôi mày đang nhíu chặt lại đã để lộ ra vẻ bất mãn và ngạc nhiên của bà.

Bất mãn là vì nghe thấy lời của Thẩm Bạch, còn ngạc nhiên là vì chiếc áo khoác quân đang khoác trên vai cô.

“Thưa mẹ, con về rồi ạ.” Thẩm Hi đi qua đó, hơi cúi đầu.

Mẹ Thẩm – Ôn Thanh Nhã liếc mắt nhìn cả người cô một lượt rồi lại nhìn về phía chàng trai trẻ đằng sau cô: “Đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Thẩm Ánh Chi không ngờ anh Cảnh Nam lại kêu cảnh vệ viên của mình đưa Thẩm Hi về, đây là đang biến tướng giải thích cho cô mà.

Cô ta ôm mặt nói: “Cũng may mà anh Cảnh Nam xuất hiện đúng lúc, bằng không chị con thật sự đã mất đi sự trong sạch rồi.”

“Đúng rồi, may mà nhờ có anh ấy đó.” Thẩm Hi thuận theo lời cô ta mà nói: “Mẹ ơi, chúng ta nhất định phải cảm ơn thủ trưởng Cố thật tử tế.”

Tiểu Cao tiến lên một bước, nói với giọng tán đồng: “Ba tên lưu manh bắt được ngày hôm qua đã bị tống vào đồn rồi, thủ trưởng Cố chắc chắn sẽ thẩm tra ra được kẻ đứng sau sai khiến.”

Nghe được câu này, trong mắt Thẩm Ánh Chi lập tức lóe lên vẻ hoảng hốt.

Chút hoảng hốt nhỏ nhặt này vừa vặn rơi vào mắt Thẩm Hi.

Thẩm Bạch thì lại “ha” nhẹ một tiếng: “Ngày thường thủ trưởng Cố bận rộn như thế, chỉ chút việc cỏn con này cũng không cần làm phiền đến anh ta, huống chi, ba tên lưu manh tối hôm qua đều là bạn xấu của Thẩm Hi cả.”

“Anh hai, em mới là em gái ruột của anh đây này, anh muốn hủy hoại em đến mức đó sao?” Thẩm Hi nhìn về phía anh ta, giọng điệu nặng nề, trong mắt còn tràn đầy vẻ buồn bã.

Câu này khiến cho Thẩm Bạch cứng họng, rất lâu sau anh ta mới nặn ra được một câu: “Cũng không thèm nhìn lại xem những việc mà cô làm đều là việc dơ bẩn gì đi!”

Thẩm Hi cắn môi với vẻ ấm ức, nước mắt lập tức chảy ra.

Suy cho cùng thì đây cũng là con gái ruột, Ôn Thanh Nhã lập tức mềm lòng: “Được rồi, bớt nói vài câu đi.”

Bà đứng dậy nói với Tiểu Cao: “Tiểu Cao, cảm ơn cậu đã đưa Hi Hi nhà chúng tôi về, làm phiền cậu chuyển lời với Cảnh Nam là nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ tự xử lý chuyện hôm qua.”

Tiểu Cao nhanh trí, hiểu được ý ngầm trong lời nói của Thẩm phu nhân, dù sao thì đây cũng là chuyện gia đình, để đồn ra ngoài lại không hay: “Được, vậy tôi xin phép về báo cáo với thủ trưởng Cố trước.”

Tiểu Cao rời đi, Thẩm Bạch còn định chửi thêm vài câu nhưng lại bị ánh mắt của Ôn Thanh Nhã chặn lại.

“Con đi luộc quả trứng gà cho Chi Chi chườm mặt đi.” Bà chỉ để lại một câu này rồi trực tiếp dẫn con gái ruột về phòng.

Thẩm Ánh Chi nhìn chằm chằm vào góc cầu thang tầng hai với ánh mắt ác động, hai bàn tay siết chặt lại với nhau.



Trong phòng, Thẩm Hi rụt vai ngồi một chỗ, ngón tay lau nước mắt đang chảy không ngừng.

Vẻ mặt của Ôn Thanh Nhã nghiêm túc nhưng nhìn thấy con gái như vậy, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hi đã sớm nghĩ xong lý do rồi: “Con với đám người đó hoàn toàn không quen, tối hôm qua nếu không phải Thẩm Ánh Chi uy hϊếp con thì con cũng sẽ không tới mấy nơi như vậy.”