Chương 11: Cá Nướng

Một con rồng đen to lớn uy nghiêm, cùng một con vật Dube thu nhỏ chỉ có thể hét và run rẩy, cuộc trò chuyện trong mười phút dưới cái nhìn ngơ ngác của Lư Thiếu Dư, trong đó rồng và dube thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu. Giống như có người đang nói xấu bạn trước mặt nhưng bạn lại không hiểu lời nào, điều này khiến Lư Thiếu Dư cảm thấy nhỏ bé.

Trên thực tế, nói đến tình huống cụ thể hẳn là thái độ của Hắc Long vẫn luôn rất tùy ý, nhưng Dube thú vẫn luôn giống như đang đối mặt với một kẻ thù cường đại. Mọi chuyện điều được giải thích ngay lập tức. Đừng hỏi làm thế nào Lư Thiếu Dư hiểu ra được.

Sau khi Dube thú chỉ hồ nước phía sau Lư Thiếu Dư, nó cuối cùng cũng dừng lại và ngậm miệng, Hắc Long nheo mắt nhìn Dube, nó ngay lập tức hét và bay lên bỏ chạy về phía sau. Nó vung đuôi ngang Lư Thiếu Dư, dùng đuôi cuốn lấy cậu.

Lư Thiếu Dư:......

Sau đó, với vẻ mặt bối rối nó bị rồng đen ném xuống hồ, gần như chìm xuống. Sau khi vội vàng điều chỉnh hơi thở và nổi lên, nó nhìn con rồng đen với vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý tứ Rồng đen.

Con rồng đen lại không thèm nhìn nó, sau đó gập đôi cánh lại và nhảy xuống nước, khiến nước xung quanh Lư Thiếu Dư văng tung tóe.

Rồng sinh ra từ nước, có một số rồng có thể thở trực tiếp trong nước. Lư Thiếu Dư không thể phân biệt được con rồng đen này thuộc loại nào, nhưng rồng đen lại chìm xuống đáy hồ sau khi xuống nước. Để không nhìn thấy nữa, sau khi xác định rằng con rồng này không tấn công cậu, mặc dù cậu vẫn còn một chút cảnh giác, phải biết rằng cậu hiện tại chính là bị quăng xuông nước cùng Dube a!! Nào có tâm tư tưởng việc khác nữa!

Thời điểm Lư Thiếu Dư bị ném xuống hồ phần trên trần trụi, nhưng quần vẫn còn nguyên. Cậu suy nghĩ một lúc rồi cúi xuống cởϊ qυầи ném lên tảng đá gần đó, Cậu chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, định mặc quần áo sau khi lên bờ, sau khi tắm rửa vui vẻ, cậu bơi vài vòng trong nước, Lư Thiếu Dư cuối cùng cũng nhớ ra Dube, Dube đang đứng trong một bụi cây khá xa, nó ném cho cậu một ánh nhìn ủy khuất.

Lư Thiếu Dư không khỏi bật cười, cậu có thể nhìn ra được Dube thú rất sợ Hắc Long, cho dù là tính cách rụt rè như Dube thú, nó có thể đứng ở chỗ này không thể rời đi cũng đã vô cùng thống khổ. Cậu không biết điều gì, chỉ có thể tự luyến cho rằng Dube thú lo lắng cho cậu, sợ cậu vô tình bị Hắc Long ăn thịt nên mới ở lại không chịu rời đi, khá cảm động.

Lư Thiếu Dư vẫy tay với Dube thú, nó hưng phấn vỗ cánh bay hai lần, nhưng dường như bị mắc kẹt tại chỗ và không dám tiến tới.

Có vẻ rồng đen thực sự đáng sợ. Lư Thiếu Dư mím môi cười, cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa nên lại vẫy với Dube, "Lại đây."

Dube thú do dự hồi lâu, cuối cùng thận trọng bay về phía Lư Thiếu Dư.

Khi nó chuẩn bị tiếp cận Lư Thiếu Dư, rồng đen đột nhiên bay lên trời từ phía sau Lư Thiếu Dư, tung ra một dòng nước cực lớn đổ khắp người Dube thú, ngay lập tức nó tê liệt và sợ hãi ngã xuống từ không trung, cuối cùng nó bị Lư Thiếu Dư tiếp được bằng hai tay và ôm vào lòng.

Đôi mắt xanh của Dube thú đầy nước, nhìn Lư Thiếu Dư, nó trong như sắp khóc. Rồng đen vỗ cánh và dừng lại ở phía sau Lư Thiếu Dư, Đôi mắt thẳng đứng màu hổ phách bất động nhìn nó. Dube ngất đi vì sợ hãi.

Lư Thiếu Dư:......

Bây giờ cậu tin rằng hai người này chính là kẻ thù tự nhiên của nhau rồi.

Lư Thiếu Dư hoàn toàn không hiểu mạch não của rồng đen này chứ đừng nói đến Dube thú.

Mặc dù cậu không hề muốn rồng đen tỏ ra thù địch với mình, nhưng khi rồng đen thực sự không tỏ ra địch ý, Lư Thiếu Dư cảm thấy rất khó hiểu. Điều này hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh, không phải nói Rồng luôn khôn khéo cẩn thận có ý thức lãnh địa mạnh mẽ sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lư Thiếu Dư ngồi ở trên bờ, ngơ ngác nhìn mặt nước lấp lánh, thực ra cậu đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Cậu hoàn toàn không biết Rồng đen đang nghĩ gì. Cậu luôn cảm thấy mình không thể nhìn rồng đen giống như cách cậu nhìn một con thú hoang, bởi vì ánh mắt rồng đen nhìn cậu giống như một con người chứa đựng nhiều tâm sự.

Nếu nói Dube thú chỉ có trí tuệ cao thì chỉ số IQ của Hắc Long hoàn toàn có thể so sánh với con người, thậm chí có thể cao hơn.

Cho nên Lư Thiếu Dư luôn có cảm giác cậu đang nhìn một người mặc trên mình bộ áo da rồng, cảm giác thật quái dị.

Quan trọng nhất không phải là điều này, nhưng nếu thế giới thực sự bị điều khiển bởi những loài động vật thông minh như vậy, thì cậu sẽ sống tiếp như thế nào? So với con người, thế giới động vật rõ ràng đơn giản và trực tiếp hơn, chỉ cần lấp đầy bụng để sống, Lư Thiếu Dư cảm thấy mình vĩnh viễn không thể chịu đựng được ngày tháng quay về thời kỳ ăn lông ở lỗ này, làm người, ngoại trừ ăn uống cậu còn rất nhiều việc phải lo lắng, ví như trước khi bộ quần áo này rách nát hoàn toàn, cậu còn phải tìm biện pháp thay thế, cố gắng không khiến bản thân khỏa thân chạy quanh trong rừng.

Lư Thiếu Dư:......

Một con người hiện đại hòa mình vào nền văn minh lại du hành về xã hội nguyên thủy?!!

Haha, xuyên qua đại thần thật là cùng cậu đùa vui một trận thật lớn.

Lư Thiếu Dư giặt xong quần áo, đặt chúng trên tảng đá, cậu nằm Dube thú vẫn đang bất tỉnh, còn có một Hắc Long ẩn nấp trong nước, hình ảnh ba người hoàn toàn bất đồng giống loài ở cùng một nơi trong khá hài hòa.

Lư Thiếu Dư chán nản, theo suy nghĩ trước đó của cậu, cậu muốn sống ở gần nguồn nước, nhưng bây giờ nơi này có một rồng đen lớn như vậy, phỏng chừng nguyên kế hoạch ban đầu sẽ phá sản, không có nguồn nước bằng không có biện pháp sinh tồn, sau nhiều lần cân nhắc Lư Thiếu Dư cảm thấy vẫn phải nói chuyện vui vẻ với Hắc Long.

Như là cảm nhận được tiếng gọi của cậu, rồng đen nhảy ra khỏi đáy nước, vỗ cánh và đáp xuống một tảng đá hình nấm khổng lồ sau Lư Thiếu Dư , sau khi giũ mạnh nước trên người, lười biếng nằm xuống, bắt đầu phơi nắng.

Cái nóng thiêu đốt không ảnh hưởng nhiều đến hắn, khi hắn nhắm mắt lại trong rất thoải mái.

Lư Thiếu Dư đi dưới tảng đá, nửa thân trên lộ ra ngoài, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, hét lên “Này, anh Long ."

Rồng đen liếc mắt nhìn cậu, lực uy hϊếp lực không cần nói đã rõ rồi.

Lư Thiếu Dư không thế nhưng không còn sợ hãi hắn nữa, cậu ngồi trong bóng râm, sau đó nhìn rồng đen và bắt đầu nói." Thật ra ta không có nơi nào để đi, có lẽ cũng không thể quay về thế giới cũ, ta đối với thế giới này một chút cũng không quen thuộc.," Lư Thiếu Dư cười tự giễu, sau đó hạ giọng nói, “ Nơi này...ta..không rõ..."

Trên thực tế, Lư Thiếu Dư tự hồ không phải đang nói chuyện với Hắc Long, phần lớn trong cậu là đang nói với chính mình, đúng vậy, cậu hiện tại rất bối rối và bất lực, nhưng dù thế nào đi nữa cậu sẽ sống sót, cậu vẫn còn trẻ, cậu không thể tìm đến cái chết chỉ vì cậu bối rối về tương lai.

Nghĩ đến đây, giọng cậu lại lớn hơn, cậu hét lên “ Anh Long, anh có thể cho tôi ở lại đây không? Tôi cam đoan không quấy rầy anh, ban ngày anh muốn nghỉ ngơi ở đây thì buổi tối tôi sẽ quay lại."

Lư Thiếu Dư đôi mắt đen nhánh lấp lánh, mắt Hắc Long ánh mắt cậu tựa như hai viên ngọc sáng, hồi lâu sau không biết hắn nghe hiểu hay không, quay đầu sang một bên ngủ gật.

Lư Thiếu Dư không nhận được phản hồi. Đương nhiên, cậu cũng không mong đợi nhận được bất kỳ phản hồi nào. Hắc Long không bài xích, điều đó cũng khiến cậu yên lòng, vì thế cậu chờ quần áo khô, khi Dube tỉnh lại, cậu nên đi chung quanh nhìn xem, có nơi nào để ở không.

Không ngờ Dube thú hôn mê rất lâu, cho đến khi bụng đói cồn cào mà vẫn không tỉnh lại.

Lư Thiếu Dư suy nghĩ một chút, cởϊ qυầи áo đã phơi khô ra, sau đó nhảy xuống hồ, chuẩn bị bắt cá.

Cậu khi nhìn thấy cái hồ này, không biết có phải là do rồng đen hay không. Trong một cái hồ lớn như vậy không có sinh vật to lớn nào, dư lại điều là cá nhỏ, thậm chí không đủ nhét kẽ răng của Hắc long, đối với Lư Thiếu Dư kích thước chả con cá này không phù hợp với nơi này, những sinh vật ở đây dường như mắc chứng bệnh khổng lồ, xử lý rất rắc rối khi nấu chín chúng rất khó ăn…, cá ở đây có chiều dài bằng lòng bàn tay, rất dễ xử lý, hoàn toàn tiết kiệm thời gian.

Ở bên kia tảng đá, rồng đen quay đầu lại trong lúc Lư Thiếu Dư nhảy xuống nước, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào lưng cậu, cho tới khi thấy cậu ngoi lên khỏi mặt nước với một con cá còn sống. Rồng đen quay đầu đi như không có chuyện gì xảy ra.

Khi Lư Thiếu Dư lên bờ, cậu liền đi tìm quân dao bị rồng đen ném sang một bên kia. Quân đao dưới ánh nắng phát ra những đốn sáng, Hắc Long nheo con ngươi nhìn thẳng vào nhìn chằm chằm Lư Thiếu Dư bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lư Thiếu Dư dở khóc dở cười, chỉ có thể dùng quân đao vẽ vài vòng lên người cá, sau đó bày tỏ lòng trung thành, "Tôi chỉ muốn gϊếŧ cá nướng lên ăn mà thôi....."

Rồng đen dường như không hiểu rõ vẫn bất động nhìn chằm chằm vào cậu, với sự lạnh lẽo ánh lên trong đôi mắt, sự lạnh lẽo ấy chỉ xuất hiện ở một số loài động vật máu lạnh.

Lư Thiếu Dư không biết Hắc Long có nghe hiểu hay không, cuối cậu lười giải thích, tại chỗ gϊếŧ cá.

Tất cả các loài động thực vật trên thế giới này điều không giống trái đất, ngay cả cá cũng không ngoại lệ. Con cá bị Lư Thiếu Dư bắt được này nhìn có vẻ giống cá, nhưng lại có hai móng sau khó nhìn thấy. Nòng nọc ếch tuy trong rất kỳ lạ nhưng nếu được, coi như đồ ăn thì tốt hơn, cậu không nên kén chọn trong khi thiếu đồ ăn và quần áo.

Lưỡi dao cực kỳ mỏng, sắc bén vô cùng, chỉ bằng một nhát chém vào bụng cá, cậu moi ruột cá, sắc mặt không thây đổi chút nào, sau đó cậu nhìn xung quanh tìm kiếm gai và thấp lửa.

Rồng đen xem xét mọi chuyển động của cậu, cuối cùng hắn dùng ánh mắt cao ngạo, liếc nhìn quân dao trong tay cậu.

Lư Thiếu Dư chuẩn bị xong đống gai, cậu lấy kính viễn vọng ra tìm kiếm gốc độ thích hợp để thấp lửa. Do nơi này tiếp giáp với nước, có rất nhiều cây xanh nên ánh nắng mặt trời bị cản trở. Có một bức tượng đá cản trở Lư Thiếu Dư cậu chỉ đành cúi thấp người xuống mông hướng lên cao giữ nguyên tư thế đó, để nhóm lửa. Sau khi giơ kính lên một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy những làn khói xanh bắt đầu bốc lên từng đống gai. Lư Thiếu Dư cẩn thận thổi vài hơi vào đó.., và ngọn lửa bùng cháy.

Ánh mắt Hắc Long lập tức bị hấp dẫn. Hắn nhìn Lư Thiếu Dư rồi lại nhìn ngọn lửa, tựa hồ rất có hứng thú với cách cậu tạo ra lửa.

Lư Thiếu Dư không có ý định biểu diễn, liền lấy dây thép từ ba lô ra, xỏ ra cá vào, chuẩn bị chờ lửa cháy bớt, sau đó bỏ cá vào lửa nướng nên.

Kể từ khi đến thế giới này, Lư Thiếu Dư rốt cuộc phát hiện ra, trên thế giới này phát minh vĩ đại nhất không phải cái phi cơ hỏa tiễn gì, thứ thiết yếu nhất cũng không phải Wifi hay Tv mà là Muối, nó rất quan trọng trong đời sống khiến mọi món ăn ngon hơn gấp trăm lần.

Lư Thiếu Dư cũng cuối cũng hiểu ra, khi một người đang cực kỳ đói bụng, hắn sẽ thấy mọi thứ điều ngon, lúc xưa khi cậu chưa đói khát, đồ ăn nguội hay mặn nhạt, cậu điều bắt bẻ chê bai. Là một học sinh trong học viện quân sự, Lư Thiếu Dư vẫn luôn nghĩ rằng môi trường huấn luyện đã khắc nghiệt và điều kiện cũng đủ tồi tàn. Ở đây khiến Lư Thiếu Dư vẫn là nhịn không được nghĩ rằng, nếu lúc huấn luyện ấy, thời điểm đó cậu mang một bao muối tới thì tốt rồi.

Đúng là đồ ăn ở đây hầu hết đều tươi mới, mềm và mọng nước, nhưng Lư Thiếu Dư vẫn cảm thấy nếu thêm một chút muối và hạt tiêu, món đó sẽ ngon hơn.

...

Ngọn lửa trên đống gai cuối cùng cũng tắt, Lư Thiếu Dư khóe léo đặt sợi dây lên đá và dùng hơi nóng còn lại của mỡ cá rưới lên, để cá mềm và mọng nước hơn. Trong khi nướng cá, cậu suy nghĩ về tương lai, có phải hay không nên học tập Thần Nông ăn thử các loại thực vật tìm xem có loại thực vật nào có độc được nào ăn được không?, Nếu không làm vậy về sau mỗi ngày đều là thịt sao?, Thân thể khả năng không tiêu, liền sau đó lại học học Robinson Crusoe, mở một cái đất hoang để trồng thực phẩm và nuôi một số động vật, để đạt được sự phát triển bền vững. Sau đó thống trị khu rừng nguyên thủy và đi thẳng đến đỉnh cao nhân sinh.

Trong lửa vang lên tiếp bíp, Lư Thiếu Dư mới có thể ngừng suy nghĩ đang chạy đua của mình, cậu thừa nhận là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Ít nhất ở Robinson, nơi anh ta trôi dạt đến vẫn thuộc về trái đất, ít nhất còn có những vật dụng sống do con tàu chìm phía trước để lại......còn vật dụng phía sau cậu chỉ có rồng đen như hổ rình mồi.

Hơi thở nóng hổi phả vào gáy Lư Thiếu Dư, cậu vô thức rụt cổ lại, sau đó quay đầu lại đối mắt với con rồng đen, không biết từ khi nào đã bay xuống.

Hắc Long không nhìn Lư Thiếu Dư, hắn tập trung chú ý vào con cá đang tỏ ra mùi thơm ngát, sau đó khụt khịt mũi, vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng.

Lư Thiếu Dư trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng nặng trĩu lấy con cá ra khỏi bếp, ngập ngừng hỏi, "Ngươi...... Muốn ăn không?"

Rồng đen quay đầu nhìn câu, con ngươi thẳng đứng hơi mở rộng, lộ ra con ngươi đen bóng.

“Có lẽ đối với anh còn chưa đủ....." nhét kẽ răng.

Ba chữ cuối cùng biến mất ở trong miệng đang há to của rồng đen, sau đó dây thép cùng con cá kia giống như không có trải qua quá trình nhai nuốt, trực tiếp rơi hẳng vào dạ dày, Hắc Long bĩu môi, biểu tình dường như không có ăn ra hương vị gì, vẻ mặt chán ghét nhìn Lư Thiếu Dư.

Lư Thiếu Dư:.....