Chương 12: Hỏa Long

Bởi vì Dube đang ngủ Lư Thiếu Dư chỉ bắt được một con cá, cậu tin chắc rằng rồng đen sẽ không ăn thức ăn của mình, thứ quá nhỏ nên bỏ qua chứ. Nhưng cậu bị hiện thực lại vả một bạt tai, nhìn dây thép, mặt vô biểu tình nhìn rồng đen, lặp đi lặp lại ba từ trong lòng: Ngươi là Đại Ca ta.

Con rồng đen không khoan nhượng quay lại nhìn cậu, ra hiệu rằng hắn chưa ăn đủ.

Lư Thiếu Dư:......

Một lúc sau, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu Lư Thiếu Dư thở dài, nói, “ Cá ở đây quá nhỏ."

Nói cách khác, cho dù hôm nay Lư Thiếu Dư có mệt mỏi cũng không thể thỏa mãn được khẩu vị của Con Rồng Đen này.

Con Rồng đen chăm chú nhìn cậu, sau đó nó đột nhiên vỗ cánh và bay lên trời, nhanh chóng di chuyển về một hướng và biến mất khỏi tầm mắt của Lư Thiếu Dư.

Lư Thiếu Dư:......

Vì vậy, cậu hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của con rồng đen này.

Dube thú ngủ trong bóng mát, bỗng nhiên nhún vai, mở mắt, lật người, vỗ cánh bay về phía Lư Thiếu Dư, trong mắt hưng phấn, kêu lên: "Dube Dube Dube."

Sau đó nó hưng phấn dừng lại trên vai Lư Thiếu Dư, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm kính viễn vọng của Lư Thiếu Dư ......Hai giây sau, Dube thú quay đầu nhìn Lư Thiếu Dư, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt và khiếu nại.

Lư Thiếu Dư đau đầu với hai đại ca này.

Để không hoàn toàn trở thành bảo mẫu của sinh vật ngoài hành tinh nhỏ bé này, Lư Thiếu Dư để ý tới nó, cậu ngồi khoanh tay chỉ về phía hồ nước "Tôi còn chưa ăn đâu, muốn ăn thì chính cậu đi bắt đi."

Dube thú không giỏi bơi. Sau khi hiểu ý của Lư Thiếu Dư, toàn bộ thú đều héo úa.

Tiếng vỗ cánh khổng lồ từ bầu trời phía xa trên đầu họ truyền đến. Lư Thiếu Dư và Dube thú lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện đó là con rồng đen, không biết thời gian đã trôi bao lâu, từ phía xa, chỉ thấy móng vuốt khổng lồ tựa hồ đang giữ thứ gì đó rất lớn. Thứ đó còn đang lắc người, để chứng tỏ nó còn sống .

Lư Thiếu Dư hơi nheo mắt lại, sau đó rồng đen từ trên trời giáng xuống khi chỉ còn cách mặt đất vài mét, hắn buông móng vuốt, ném đồ vật trong tay xuống, đáp xuống ngay trước mặt Lư Thiếu Dư và Dube.

Lư Thiếu Dư nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một con cá trong suốt dài nửa mét.

Lư Thiếu Dư:......

Dube thú bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sợ, oa một tiếng, vội vàng bay về phía sau một chút, sau đó lộ ra một đôi mắt từ trên vai Lư Thiếu Dư, trộm đánh giá, con cá đang tung tăng nhảy nhót.

Sau một lúc lâu, nó vươn đầu lưỡi nhỏ, vụиɠ ŧяộʍ liếʍ môi.

Con cá này hoàn toàn khác với con mà Lư Thiếu Dư bắt được. Về ngoại hình, con cá này gần giống với loài cá trên trái đất, nó chỉ đính kèm thêm hai chân phụ, làn da trong suốt xuyên thấu qua da thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu, cùng nội tạng bên trong dù sao điều là cá lớn. Ngay cả khi bị rồng đen thả từ nơi cao xuống như vậy, nó không chết vì bị kí©h thí©ɧ, thậm chí nó còn hạnh phúc hơn nữa.

Lư Thiếu Dư mặt không biểu tình nhìn cá hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Long, phát hiện Hắc Long cũng đang bất động nhìn mình.

Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó rồng đen lại mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm và khàn, trộn lẫn với sự thô bạo của động vật.

"....cá..."

Lư Thiếu Dư còn chưa kịp bày tỏ thái độ khinh thường đối với mục đích của Rồng Đen, lập tức bị choáng váng trước âm tiết địa cầu của hắn.

“Anh vừa nói cái gì cơ? Nói lại lần nữa đi?"

Con rồng đen liếc nhìn cậu và ngậm miệng lại.

Lư Thiếu Dư không biết có mình có nghe nhầm hay không, nhưng cậu vẫn đắm chìm trong sự ngạc nhiên khi thấy những sinh vật đến từ thế giới khác thực sự có thể nói được ngôn ngữ trái đất. Cậu hoàn toàn không quan tâm đến việc tại sao rồng đen lại học được cách nói nhanh như vậy. Cậu đầy ý tưởng, cậu rất vui vì tương lai có thể giao tiếp với "mọi người" một cách bình thường !

Dube không biết hai người ngươi bọn họ đang làm gì, dù sao nó vẫn là rất sợ Rồng đen, chỉ cần hắn tùy tiện hướng tầm mắt nhìn vào nó, bản thân nó liền sợ hãi và run rẩy, nhưng cho dù hoàn cảnh như thế này, nó cũng không hoàn toàn không từ bỏ con cá kia. Phải biết rằng loại cá này cực kỳ kén chọn môi trường sống, nếu nhiệt độ nước quá cao hoặc quá thấp, cá cái sẽ cự tuyệt trứng, nếu môi trường quá khắc nghiệt thì cá sẽ khó sinh tồn, cho nên loại này cá cực kỳ hiếm, ngay cả ở những vùng núi đá, chứ đừng nói đến có một con có thể phát triển đến kích thước lớn như vậy. Loại cá này cực kỳ mềm và ngọt, không có vảy và không có mùi tanh. Nó cự kỳ hiếm, là nguyên liệu sống tuyệt vời để làm sashimi. Dube từ bé tới giờ chưa thấy được con cá lớn như vậy, nhưng từ khi Lư Thiếu Dư cho nó ăn thịt, tâm trí nó liền tự động tìm kiếm món ăn khác ngon hơn, nó đã trở thành người thích ăn số một bên cạnh Lư Thiếu Dư.

Hiện tại tầm mắt rồng đen không đặt trên người nó, nó chỉ có thể tự tin và táo bạo nhìn chằm chằm con cá nhiều thêm chút. Nó chỉ tự hỏi liệu sau này con cá mà con rồng bắt được có cho nó ăn không? Chỉ một chút là đủ rồi!.

Mà bên này vì để lừa rồng đen nói thêm vài câu nữa, Lư Thiếu Dư bắt đầu chuẩn bị làm cá.

Con cá đáng thương đã bị mổ bụng và rửa sạch trước khi nó kịp hiểu tình huống bản thân, Lư Thiếu Dư vừa làm vừa quay lại nhìn Rồng đen, cậu mỉm cười, "Cá......lập lại đi, cá......"

Hắc Long:......

Sau đó hắn nheo mắt lại,vẻ mặt vô cảm nhìn, thiểu năng trí tuệ Lư Thiếu Dư.

Lư Thiếu Dư không hề nản lòng, ngược lại hiện tại cậu có cảm giác thành tựu, khi nghĩ tới, bản thân đem ngôn ngữ trái đất phát triển đến thế giới khác, cậu dạy dỗ chính là một con Rồng đen a, sao có thể không đắc ý? Lư Thiếu Dư vui vẻ ngâm nga một giai điệu không rõ ràng, cậu cao hứng đi nướng cá.

Trên thực tế, có thể cho là cá nướng, nhưng lần này không thể treo cá trên dây thép. Trước hết, dây thép căn bản không chịu nổi trọng lượng của cá, làm như thế nào nướng cá, là một chuyện phức tạp.

Lư Thiếu Dư ôm eo suy nghĩ một hồi, sau đó cùng Dube thú khoa tay múa chân một trận, Dube thú vỗ cánh bay vào rừng, một lúc sau, nó chật vật ôm lấy dây gấp ba lần kích thước nó. Chiếc lá thon dài bay ra ngoài, có những chiếc lá dài đến mức dù tư thế bay như nào cũng điều không tránh khỏi lắc lư. Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể bay tới chỗ Lư Thiếu Dư, cậu dùng tay bắt được nó. Dube lập tức buông ra, trọng tâm nó không ổn định, suýt chút nữa lăn xuống đất.

Lư Thiếu Dư nhìn thấy Dube thú bay vào rừng, cậu tưởng Dube thú không hiểu điều cậu nói, nhưng bây giờ nhìn lá mỏng cuộn trong tay, Lư Thiếu Dư cảm thấy Dube thú có thể không hiểu cậu đang nói cái gì sao? Dù sao thì cậu cũng đã nhấn mạnh rằng những chiếc lá to dùng để bọc và nướng cá. Tuy nhiên.....cậu cầm trong tay những chiếc lá dài và thon gọn lên nhìn. Cậu không biết có nên nói, tốt không.

Rồng đen từ trên cao bình tĩnh nhìn cậu, khi nhìn thấy điều này, hắn khịt mũi kinh thường, giống như bị chọc cười, sau đó rồng đen hạ mình xuống tảng đá và đáp ngay cạnh Lư Thiếu Dư, hắn làm một động tác rất thiếu đánh. Móng vuốt khổng lồ nhanh chóng cầm lấy những chiếc lá dài và mảnh, sau đó ném chúng xuống hồ.

Lư Thiếu Dư:......

Anh Long à, ngươi cuồng ném đồ vật xuống nước sao, tuy rằng vật này không thể dùng để bọc cá, nhưng ngươi cũng không thể tùy tay vứt được.

Cậu quay đầu nhìn rồng đen không nói lên lời, con rồng đen nheo đôi mắt màu hổ phách nhìn lại cậu, một lúc lâu vươn móng vuốt chỉ về phía hồ, ra hiệu Lư Thiếu Dư nhìn về phía đó.

Lư Thiếu Dư đã quen hoàn toàn hành động nhân cách hóa của Hắc long. Cậu ngay lập tức quay đầu lại, sau đó bất ngờ nhìn thấy khía cạnh kỳ lạ của thực vật đến từ thế giới khác này.

Những chiếc lá hình kim nổi trên mặt nước, những chiếc lá màu xanh ngọc lục bảo vì đã hút đủ nước. Quá trình này giống như nở hoa, từ từ mở ra những chiếc lá cuộn tròn, vài phút sau, hình dạng của nó hoàn toàn thay đổi từ hình lá kim thành một chiếc lá rộng màu xanh ngọc lục bảo khổng lồ nổi trên mặt nước.

Lư Thiếu Dư kinh ngạc theo dõi toàn bộ quá trình, sau đó cảm thấy điều này khá phù hợp với môi trường sống.

Trên trái đất, sẽ không bao giờ có thực vật lá rộng ở những vùng sa mạc nóng bức, vì những chiếc lá khổng lồ của chúng sẽ tiêu thụ nước rất nhanh và những chiếc lá hình kim có thể giảm lượng nước tiêu thụ và tích trữ nước, tốt cho tự phát triển của chúng.

Loại cây chưa được biết đến này rõ ràng thích nghi rất tốt. Chúng sẽ căng lá để hút nước khi trời mưa, sau đó cuộn tròn lá khi thời tiết nóng, chỉ để lại một bề mặt tiếp xúc nhỏ để ngăn nước bay hơi.

Lư Thiếu Dư suy nghĩ một chút ,sau đó lấy lá ra khỏi nước, bắt đầu quấn hai ba lá lại quanh cá , sau khi quấn chặt chẽ, Lư Thiếu Dư bôi một ít bùn nhão lên trên…chờ lớp bùn khô, sau đó trực tiếp đem cá ném vào đống lửa.

Rồng đen:......

Anh có chút không hài lòng với cách làm của Lư Thiếu Dư, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ là bình tĩnh nhìn cậu.

Lư Thiếu Dư không biết Hắc Long đang suy nghĩ gì, cậu chỉ là thầm cầu nguyện lần này Hắc Long ăn đủ, cậu thật sự không muốn nướng thêm một con cá nào nữa, không, cậu thậm chí còn không muốn nướng một nửa. Một điểm quan trọng khác là, cậu thậm chí còn không được ăn nó, nên cậu tự hỏi liệu rồng đen có thể để lại một ít cho cậu không.

Con cá này lớn đến mỗi Lư Thiếu Dư phải nhìn thêm vài lần, thậm chí còn không xuyên qua được lớp bùn hồ quấn quanh nó. Một người và hai con vật ngồi trước đống lửa, suốt ruột chờ đợi.

“Sao còn chưa nấu chín? Lửa nhỏ quá ư?"

Lư Thiếu Dư dùng hết sức lật con cá, để đảm bảo nó chín điều, cậu vô thức lẩm bẩm, con rồng đen nằm bên cạnh quay đầu liếc nhìn cậu như hiểu ý, sau đó chậm rãi đứng dậy đi về phía Lư Thiếu Dư, cuộn đuôi lại và cố định nó sau lưng cậu.

“Anh Long? Anh Long!"

Vảy trên đuôi rồng đen rất nhỏ, cảm giác mát lạnh mượt mà trên cơ thể rất dễ chịu, hơn nữa động tác rồng đen rất nhẹ nhàng cho dù dùng đuôi nâng cậu, cũng rất ôn nhu không làm Lư Thiếu Dư cảm giác được một chút không thoải mái, nhưng dù như vậy, Lư Thiếu Dư cũng không khỏi bị giật mình vì động tác của hắn. Khi cậu kêu một tiếng, Hắc Long quay đầu lại nhìn như muốn an ủi cậu. Một con rồng lớn như vậy không thể giả vờ, Lư Thiếu Dư không khỏi nghi ngờ người đứng trước mặt mình thực ra là một người đang ngồi ở đó.

Hắc Long an ủi Lư Thiếu Dư, sau đó quay lại nhìn Dube thú đang vây quanh mình. Ánh mắt lạnh lùng lập tức khiến Dube thú kêu sợ hãi hét lên, đập cánh lùi lại vài mét, người ta gọi là không có so sánh thì không có tổn thương, Dube thú rưng rưng nước mắt, đại nhân Nesario thật là bất công quá.

Ngay khi Dube thú ra khỏi phạm vi, Rồng đen cúi xuống và há miệng ra. Hơi thở của rồng cuộn tròn và tụ lại trong miệng rồng, cuối cùng biến thành một quả cầu lửa bốc cháy, lặng lẽ và nhanh chóng phun về phía con cá đang được nướng trên lửa kia.

Lư Thiếu Dư bị Hắc Long cố định ở phía sau, cậu không biết Hắc Long đang làm gì, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy Hắc Long hơi cúi đầu, sau đó ngọn lửa tròn nóng rực lao về phía cậu. Và quả cầu lửa oang một tiếng bao bọc con cá nướng, biết rằng rồng đen này thực sự có thể thở ra lửa và nướng cá bằng kỹ năng cao cấp như vậy, Lư Thiếu Dư hoàn toàn choáng ngợp.

Không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy Hắc Long đại nhân có chút ngốc.

Lư Thiếu Dư bối rối vỗ đuôi hắc long.

“Được rồi, anh thả tôi xuống trước đi."

Hắc Long gầm một tiếng, không nhúc nhích, ý tứ là không được.

Lư Thiếu Dư chỉ vào bùn đang nhanh chóng chuyển sang màu vàng trong lửa, xoa huyệt Thái Dương nói, “ Nếu không thả tôi xuống, nó cháy mất....."

Hắc Long gật đầu, cuối cùng đặt Lư Thiếu Dư xuống.

Ngọn lửa rồng khác với ngọn lửa thông thường, Lư Thiếu Dư đứng rất xa, không biết làm thế nào để tắt, nên chỉ có thể tiếp tục nhìn, sau đó cậu quay đầu nhìn Hắc Long cầu xin giúp đỡ.

Hắc Long tựa hồ đã hiểu ý tứ trong ánh mắt cậu, miễn cưỡng vun đuôi, như không sợ nhiệt độ cao, bước tới dập lửa, nhưng con cá lại không hề bị ảnh hưởng gì.

Lư Thiếu Dư sau đó mới bước đến nhìn xem, lớp bùn hồ bên ngoài con cá đã biến thành đen, cậu vội vàng cầu nguyện bên trong cá không bị cháy thành than , bằng không cậu phải nấu thêm cá, nếu như vậy đời này cậu có khả năng đều không muốn ăn cá nữa.

Hai con vật còn lại cũng đồng loạt tiến lên, Dube thú sợ rồng đen nên nó bay về hướng Lư Thiếu Dư, sáu con mắt có kích thước và màu mắt khác nhau đồng loạt nhìn vào ngọn lửa.

Lư Thiếu Dư tìm một tảng đá, đập xuống bùn hồ, bùn hồ bị lửa đốt giòn, nứt ra, lộ ra những chiếc lá mất nước có chút khô, Lư Thiếu Dư đem cá gỡ ra khỏi lớp bùn hồ, mùi hương thịt cá trộn lẫn với mùi thơm của phiến lá, khiến Hắc Long và Dube thú đồng thời khịt mũi, hai mắt sáng lên.

Lư Thiếu Dư chia cho mình cùng Dube thú hai phần nhỏ nhất, đẩy phần lớn nhất tới trước mặt Hắc Long, đang chuẩn bị cúi đầu ăn, Lư Thiếu Dư cong môi, nói, “Nào, nói lại thêm lần nữa đi, ..cá......"

Hắc Long:......

------------

.Tác giả có lời muốn nói: Neltharion là tên của con rồng đen, kẻ bảo vệ Deathwing Earth. Đây chỉ là một cái tên mượn và không liên quan gì đến nguồn gốc.