Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân, Tôi Đứng Ở Đỉnh Chuỗi Thực Vật

Chương 13: Khế Ước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Con cá lớn này cuối cùng cũng làm hài lòng Đàn Anh Hắc Long. Lư Thiếu Dư chưa bao giờ ăn loại cá mềm và ngon như vậy. Nếu có thể ăn sashimi với một ít mùi tạt và nước tương quả thật là mỹ vị.

Lư Thiếu Dư chép miệng suy nghĩ, sau đó cậu cảm thấy vô cùng thất vọng vì cả đời mình sẽ không bao giờ tìm được mùi tạt và nước tương nữa, có ăn liền không tồi rồi, nếu còn chọn lựa thật nữa sao no căng bụng được.

Dube thú thành công ăn hết miếng cá, sau khi ăn uống no say, Dube sợ bản chất của con rồng đen sẽ tiếp tục chơi xấu nó, nên nó thật cẩn thận bay đến Lư Thiếu Dư đầu dựa vào vai cậu, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Lư Thiếu Dư, "Dube Dube du bi."

Lư Thiếu Dư không hiểu Dube thú nói gì, nhưng Hắc Long lập tức quay đầu, co đồng tử thành một tia nguy hiểm liếc nhìn Dube thú, trong cổ họng gầm nhẹ một câu gì đó, Dube thú, lập tức sợ hãi. Nó tái mặt, run rẩy liếc nhìn Lư Thiếu Dư , sau đó gục trên vai cậu không dám nói nữa.

Lư Thiếu Dư trực giác cảm thấy cuộc trò chuyện giữa hai sinh vật này nhất định có liên hệ gì đó với mình, nhưng rào cản ngôn ngữ thực sự rất khó khăn, và con rồng đen dường như không muốn giao tiếp thêm với cậu, điều này thực sự khiến Lư Thiếu Dư lo lắng.

Nhưng may thay, một con rồng đen to lớn như vậy không phải là kẻ thù của họ, hơn nữa khóe miệng của Lư Thiếu Dư cũng hơi nhếch lên. Đại khái xuyên qua đến nơi này, cũng có thể là một chuyện tốt.

Thời gian đối với Lư Thiếu Dư đã trôi qua rất lâu, nhưng theo cái nắng như thiêu đốt treo trên bầu trời, cậu mới đi được một phần ba chặng đường, vẫn còn một ngày dài, Lư Thiếu Dư còn rất nhiều thời gian để tìm kiếm. Cậu tranh thủ thời gian để tìm một nơi định cư vào ban đêm để ở, lần này cậu dự định một nơi cách đây không xa, thích hợp để sinh sống lâu dài.

Sau khi rồng đen gầm lên với Dube thú, anh ta một mình bay lên tảng đá hình nấm, nhưng ánh mắt anh ấy vẫn không hề rời khỏi Lư Thiếu Dư cho dù cậu có làm gì đi nữa, cậu điều có thể cảm nhận được cảm giác lạ khi nhìn thấy đôi mắt đang phát ra hai tia sáng kia….

Cậu vẫn không thể được, liệu việc đối xử khác biệt mà cậu nhận được từ Hắc Long, là do mị lực của cậu quá lớn khiến Hắc Long ngay lập tức bị ấn tượng và thu hút, hay bản thân Hắc Long đang che giấu một số bí mật thầm kín nào đó, Lư Thiếu Dư mong đó là điều thứ nhất. Nhưng giờ nghĩ lại, câu hỏi này thực sự quá ngu ngốc. Nó giống như hỏi một con lợn hình dạng trong như thế nào. Chủng loài khác nhau, làm sao có thể trông cậy vào một con vịt cảm thấy một con ếch lớn lên thật xinh đẹp sao? Ừm, Lư Thiếu Dư kỳ thật cũng chỉ ẩn dụ mà thôi, cậu không có ý nói Hắc Long là heo hay bản thân cậu là ếch.

Nếu không phải là loại thứ nhất thì phải là loại thứ hai. Một con rồng đen có ý thức lãnh thổ cực kỳ cao, ngay cả những động vật như Dube thú không hề gây ra mối đe dọa nào cho anh ta, cũng không được phép xâm nhập vào lãnh thổ của anh, vì cái gì sẽ để cho chính mình tiến vào, Lư Thiếu Dư cau mày, vẫn là cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng cậu không thể thay thế mạch não của một sinh vật mà cậu không hiểu biết chút nào, chưa kể cậu không thể vồ lấy con rồng đen và hỏi, vì cái gì để cậu sống, vì cái gì không ăn cậu ?

Lư Thiếu Dư:......

Cho nên khi không giải quyết được loại vấn đề này, tốt nhất đừng suy nghĩ nhiều, kẻo lãng phí tế bào não.

Lư Thiếu Dư nhặt ba lô trên mặt đất, thu dọn đồ đạc vương vãi, phủi bụi trên đó, đeo ba lô trên lưng, sau đó cầm quân dao tra vào vỏ, cố định ở sau eo.

Rồng đen nhìn cậu và hơi ngẩng cổ lên.

Lư Thiếu Dư bình tĩnh đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Dube thú, rồi sải bước về phía tảng đá hình nấm nơi có rồng đen.

“Anh Long, chúng ta phải rời đi, trước khi trời tối cần tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cảm ơn ngươi đã cho phép chúng ta đi vào lãnh địa của ngươi. Nếu quấy rầy đến ngươi, về sau chúng ta sẽ cố gắng hết sức tránh đi."

Lư Thiếu Dư hoàn toàn coi con rồng đen này trở thành một con người, dù sao không chỉ là chỉ số IQ mà một số thối quen của con rồng đen này cũng đã cho cậu một tín hiệu sâu sắc rằng đây là một con người.

Hắc Long không hề gật đầu hoặc là lắc đầu, thậm chí không phát ra âm thanh nào, hắn chỉ ngẩng cổ lên, bất động nhìn Lư Thiếu Dư, một lúc sau, vỗ cánh bay xuống, dừng lại trước mặt Lư Thiếu Dư. Mũi của anh ta lại cúi xuống cổ Lư Thiếu Dư, cậu hiện tại đã không còn sợ con rồng đen nữa, đương nhiên theo phản xạ có điều kiện này cậu liền lui một bước, ai ngờ Hắc Long lập tức đã bị hành động này của Lư Thiếu Dư kích động. Không nói một lời rồng đen liền dùng cái đuôi cuốn Lư Thiếu Dư lên, sau đó cưỡng chế đem cổ Lư Thiếu Dư áp vào cái mũi ướŧ áŧ của mình.

Lư Thiếu Dư:......

Hắc Long đại nhân, tuy đuôi ngài trơn và mát, cái mũi cũng ẩm ướt mềm mại, nhưng ngài có biết hành vi trần trụi này gọi là quấy rối không?

Hắc Long đương nhiên nghe không được nội tâm chỉ trích của Lư Thiếu Dư, hắn chỉ kiên trì ngửi thật sâu cổ Lư Thiếu Dư, sau đó vươn cái lưỡi đỏ tươi có chút gai ra liếʍ vào tai Lư Thiếu Dư.

Da hơi đau khi bị những gai nhỏ cào vào, nhưng lại có cảm giác nóng rát và ngứa ngáy hơn.

Lư Thiếu Dư:......

Này mẹ nó đã không phải là quấy rối nữa, đây là, quấy rối tìиɧ ɖu͙©!! !

Nếu người ( sinh vật ) này không phải là một con rồng, nhưng hắn vẫn là một con rồng đực, là một con rồng đực mà cậu đánh không lại, nếu không phải là rồng cậu nhất định đánh hắn đến mẹ hắn đều nhận không ra.

Tuy nhiên, những giả định này đều không tồn tại, Lư Thiếu Dư chỉ có thể nghi hoặc và xấu hổ hỏi, “ Anh long, anh đang làm gì?"

Hắc Long rít lên một tiếng đặt cậu xuống, một câu giải thích điều không có, sau đó liền quay đầu liền bay đi.

Lư Thiếu Dư bị sự chói sáng của ‘Lôi ấn’ khiến bản thân bừng tỉnh, chẳng lẽ đột nhiên cảm thấy mình ngon cho nên hối hận chăng?

Lư Thiếu Dư trong mắt kinh hãi, trong chớp mắt quay người tóm lấy Dube, sau đó bỏ chạy. Cậu phải chạy thật xa, lúc sau còn không quên quay đầu lại nhìn thoáng qua, quay đầu lại xem rồng đen, cả bóng dáng đều không thấy, tựa hồ cũng cũng không có ý tứ đuổi theo, lúc này mới ngừng lại.

Dube thú vẫn bị cậu nắm trong tay, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể.

Lư Thiếu Dư bối rối một lúc, kéo đôi cánh của Dube thú, lắc lắc thân thể nhỏ bé của nó, “Này, ngươi bị sao vậy? Choáng váng sao?"

Dube thú ánh mắt đờ đẫn nhìn......sau tai cậu, sau khi nhún mũi, toàn thân tựa hồ không ổn.

Lư Thiếu Dư đã hỏi Dube thú nhiều lần, nhưng nó có vẻ không muốn nghe chút nào. Cậu chỉ đành bỏ cuộc và nhặt nó lên và đặt nó trên vai, nhưng là lần này Dube từ chối nằm trên vai trái của Lư Thiếu Dư. Sau đó, nó bị Lư Thiếu Dư không kiên nhẫn nhắc tới bên phải, toàn thân như chịu đả kích, bộ dáng uể oải chán nản.

Lư Thiếu Dư cảm thấy càng ngày càng quái?

Đáng tiếc thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều, cậu đã sớm tìm chỗ nghỉ ngơi trong rừng đá vào ban đêm, lần này cậu không đi quá xa, vì muốn ở gần nguồn nước hơn. Về sau không nghĩ tới làm gì cũng bất tiện, nên cậu lập tức tìm kiếm tất cả những nơi gần nguồn nước, cuối cùng cũng tìm được một nơi thích hợp để cậu ở trước khi mặt trời lặn.

Nơi này là hột hang đá.

Ban đầu, hơi khó để tìm thấy một hang đá ở một nơi có nhiều đá nấm. Tuy nhiên, sự hình thành của hang đá này hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên. Mặc dù vậy, nó là một hang đá được hình thành bởi ba tảng đá hình nấm. Lư Thiếu Dư cũng không đặc biệt rõ ràng nguyên nhân do đâu, nhưng một hang động như vậy căn bản không thích hợp cho cậu ở!!

Ba tảng đá nấm cao hơn mười mét chồng lên nhau, tạo thành một động hình tam giác vừa vặn bên dưới. Hang động cao bảy tám mét bị đá nấm chặn lại, chỉ có một mặt tạo thành cái cửa, bên trong đủ lớn để Lư Thiếu Dư kê hai cái giường lớn vào trong, đương nhiên nếu cậu có.

Sau khi tìm được cái hang động này, sự phấn khích của Lư Thiếu Dư không thể diễn tả bằng lời. Tuy rằng thời điểm huấn luyện cậu thường xuyên ngủ ngoài hoang dã, nhưng huấn luyện là huấn luyện, ngẫu nhiên ngủ hai ngày và ngủ trên mặt đất mỗi ngày là những khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lư Thiếu Dư vô cùng nhớ thương căn phòng có tường và mái nhà của mình, mặc dù hang động kém xa nhà của mình rất nhiều, nhưng ở thế giới nguyên thủy muốn tìm được một nơi thích hợp như vậy cũng không phải dễ dàng.

Dube thú suốt buổi chiều có chút uể oải, giống như bị trúng đòn, không thể lấy lại sức lực, Dube thú từ trước đến nay luôn thích ngủ ở bên ngoài, khi Lư Thiếu Dư bận rộn tìm chỗ ngủ, Dube thú tựa hồ có vẻ không vui lắm.

Lúc Lư Thiếu Dư vui vẻ dọn dẹp hết mọi thứ trong hang đá, Dube thú đáp xuống tảng đá nhỏ ở cửa nhìn cậu, cau mày bĩu môi hồi lâu, như thể đã quyết định rồi, nó cũng vỗ đôi cánh và bay về phía Lư Thiếu Dư.

Lư Thiếu Dư đang di chuyển một khối đá hỗn tạp ra khỏi hang động, nhìn thấy Dube thú bay vào, vội vàng xua tay cho nó đi ra, “ Ra ngoài đi, đừng chặn đường."

Dube thú bay vòng quanh Lư Thiếu Dư với đôi mắt xanh, nó nhăn mặt. Đưa chân lên miệng một lúc rồi rơi xuống, nghiến răng nghiến lợi, nó quyết định đưa chân ra, cắn xuống một miếng, lập tức đau kêu một tiếng, nước mắt đều rơi xuống.

Lư Thiếu Dư vội vàng ném tảng đá đi, quay đầu lại hỏi, "Làm sao vậy, đây là?"

Khuôn mặt Lư Thiếu Dư ở ngay trước mặt nó, Dube thú đột nhiên ấn bàn chân đang chảy máu của mình lên trán Lư Thiếu Dư.

Màu máu hồng vừa chạm vào làn da Lư Thiếu Dư, ngay lập tức thấm vào.

Lư Thiếu Dư:......

Nó bôi cái quái gì lên đầu cậu vậy?!! Điều này thật quá đáng?!!

Lư Thiếu Dư không biết rằng đây là nghi lễ quan trọng để linh hồn Dube ký thế ước chủ tớ. Từ đó, cậu thật sự có một con sủng vật…..
« Chương TrướcChương Tiếp »