Chương 8

Những ngày tiếp theo, anh không còn nhắc về Tần Minh Nguyệt nữa, tôi cũng không đề cập đến chuyện hòa ly.

Từng ngày như trước dần trôi qua.

Tôi cùng anh dùng bữa, anh ôm tôi ngủ.

Điểm khác biệt chính là hương vị ngọt ngào xung quanh chúng tôi.

Ngay cả nhìn nhau cười thôi cũng cảm nhận được sự rung động.

Tất cả mọi chuyện đều làm tôi càng ngày càng chờ mong về tương lai.

Mãi đến khi cách ngày sinh khoảng hai tháng.

Người gác cổng báo lại rằng thị vệ của Long Tuyền sơn trang đến, có việc rất gấp.

Giang Yến nhìn tôi, trong ánh mặt lộ vẻ dè dặt.

Lúc trước anh đã từng nói với tôi, Tần Minh Nguyệt đã được bí mật đưa đến thôn trang này để sinh con.

Hiện giờ như vậy, chắc hẵn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Thấy Giang Yến nhìn tôi, hiểu được anh đây là muốn cho tôi quyết định.

Tôi liền ra hiệu cho phép người đó vào báo cáo tình hình.

Sau khi nghe xong, thì ra đúng là Tần Minh Nguyệt muốn tự sát.

Cơ mà đã được cứu.

Nhưng cô ta vẫn không chịu an tĩnh, luôn ồn ào đòi tự sát.

Người bên kia sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới đếm bẩm báo.

Tôi nghĩ một hồi rồi nói với Giang Yến: "Chàng và ta vợ chồng liền thể, không bằng chúng ta cùng đến xem đi."

Cọc phiền toái Tần Minh Nguyệt này cần phải được giải quyết.

Giang Yến lo lắng nhìn cái thai đã lớn tháng của tôi, tỏ vẻ không đồng ý.

Tôi cười nói: "Càng gần tới ngày sinh càng phải đi lại nhiều, như vậy mới dễ sinh."

Không đợi anh kịp phân trần tôi đã kéo anh tới Long Tuyền sơn trang luôn.

Tới nơi, quả nhiên vết hằn trên cổ Tần Minh Nguyệt còn chưa tan.

Tần Minh Nguyệt nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận thù.

Lúc nhìn về phía Giang Yến, cô ta liền bật khóc.

"Ta thích huynh nhiều năm như vậy, vì sao huynh không cưới ta."

"Cuối cùng thì ta thua nha hoàn này chỗ nào, vì sao huynh tình nguyện chọn nàng ta, cũng không chọn ta."

Giang Yến mất kiên nhẫn nói: "Cô rốt cuộc có nghe hiểu lời tôi nói không, tôi nói lại cho cô nghe một lần nữa, tôi không có chút tình cảm nam nữ gì với cô hết, không cưới cô mới là tốt cho cô."

"Vậy thì sao chàng lại cưới nàng ta, nàng ta có chỗ nào tốt hơn ta."

Tôi nhìn Giang Yến, thật ra tôi cũng muốn biết vấn đề này.

Không phải vì. . .Tôi là người tốt chứ?

Giang Yến lạnh nhạt nói: "Đừng lộn xộn nữa, đây là lần cảnh cáo cuối cùng, nếu cô còn cố ý lần nữa, sau này ta sẽ không giúp Tần gia che giấu chuyện xấu nữa, tùy cô thôi."

Mặt Tần Minh Nguyệt đẫm nước mắt dần trở nên dữ tợn: "Ngươi máu lạnh, ngươi vô tình, ngươi vong ân bội nghĩa."

Một khi đã như vậy, các người đều đi tìm chết đi.

Cô ta vừa dứt lời thì một đám người bịt mặt tiến vào bao vây chúng tôi.

Sắc mặt tôi cùng Giang Yến đều trầm xuống.

Chúng tôi chỉ dẫn theo năm, ba thị vệ ít ỏi, bọn họ lại người đông thế mạnh.

Rất nhanh một thanh đao đã kề lên cổ tôi.

Tôi bị đưa đến một căn phòng, còn bị xích sắt xích chặt lại.

Tôi đã cố thử nhưng hoàn toàn không thể thoát ra được.

Bên ngoài truyền đến tiếng của Tần Minh Nguyệt.

"Giang Yến, ta dùng hơn nửa năm, vừa gϊếŧ vừa thu mua để thay đổi toàn bộ người ở thôn trang, chính là chờ ngày này."

"Bây giờ ả ta đã bị ta nhốt vào một căn phòng đầy hỏa dược (thuốc nổ), ta hỏi chàng một lần nữa, đến cuối cùng chàng có cưới ta hay không."

"Chàng đừng ép ta phải hận chàng, nếu ta đã sống không tốt, vậy thì ai cũng đừng mong được sống khá giả."

Giang Yến không trả lời, nhưng rất nhanh đã truyền đến tiếng đánh nhau.

Lát sau, hình như có tiếng bước chân đang lại gần phòng tôi.

Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận người đó đang nắm lấy cánh cửa.

Nhưng lúc này đột nhiên truyền đến tiếng kêu to của Tần Minh Nguyệt.

"Giang Yến, muốn chết thì ngươi cứ việc mở cửa!"

"Đừng trách ta không nói với ngươi, bên trong có cơ quan đã được thiết kế, chỉ cần ngươi mở cửa, lửa sẽ tự động bén đến thuốc nổ, số lượng thuốc đủ để san bằng căn phòng này, muốn chết ngươi cứ việc thử một lần."

Người ngoài cửa hơi thở nặng trĩu, cũng không biết là vì bị thương hay bởi vì phẫn nộ.

Người này quả nhiên là Giang Yến, sau một lúc, giọng nói trầm thấp kiên định truyền đến.

Anh nói: "Trầm Duyệt Duyệt, nàng đừng sợ, ta sẽ không để nàng một mình."

Tôi muốn nói với anh rằng, mặc kệ tôi đi, nhưng miệng lại bị bịt lại, không thể phát ra âm thanh.

Nhưng mà, bên ngoài rất nhanh lại vang lên tiếng đánh nhau.

Hơn nữa tôi còn nhận ra, trong đó có tiếng rên vì bị thương của Giang Yến.

Lòng tôi đau nhói.

"Mau dừng tay!"

Đúng lúc này, tiếng hét đầy phẫn nộ của một người đàn ông xa lạ truyền đến.

"Huynh trưởng, sao huynh lại tới đây. . ."

"Chát." Một bạt tai đánh gảy lời Tần Minh Nguyệt.

"Tần Minh Nguyệt, ngươi điên rồi sao, rốt cuộc ngươi đang muốn làm gì."

"Huynh, huynh vậy mà lại đánh muội."

"Ta đâu chỉ muốn đánh ngươi, ngươi có biết mình đã phạm sai lầm ngập trời như thế nào không, ngươi cả gan dám ám sát phu nhân Thừa tướng đương triều, Tần phủ ta có bao nhiêu đầu để chặt."

"Còn các người, đừng nghĩ che mặt là ta sẽ không nhận ra các người là người của Tần gia, người của Tần gia xưa nay lớn nhỏ ai cũng đều có thể ra chiến trường gϊếŧ địch, làm một binh sĩ tốt, từ khi nào đã bắt đầu làm việc hèn hạ như vậy."

"Còn không mau lui xuống!"

Một lát sau, tôi nghe thấy bên ngoài yên tĩnh lại.

Tần Minh Nguyệt buồn bã nói: "Muội đã làm gì sai, vì hắn mà muội không còn cha, không phải hắn nên thay cha đối xử tốt với muội sao."

"Chát."

Cùng tiếng kêu đau của Tần Minh Nguyệt lại là một cái tát nữa.

Giọng điệu Tần tiểu Tướng quân chuyển từ phẫn nộ sang thở dài:

"Từ khi nào mà muội lại trở nên vừa bướng bỉnh vừa độc ác như vậy, cũng phải, năm đó ngươi tuổi còn nhỏ, sợ ngươi ra ngoài nói lung tung mới không nói sự thật cho ngươi biết, bây giờ để ta nói rõ."

"Thật ra tám năm trước cha không phải vì cứu Thừa tướng mà chết, mà là vì tham công truy đuổi địch nên mới bị bao vây, còn xuýt chút nữa liên lụy đến Thừa tướng đại nhân, là ngài ấy vì nghĩ đến công lao của Tần phủ, cùng nể mặt cha đã mất nên mới xin ý chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng cha đã hi sinh xả thân vì nghĩa."

"Thừa tướng đại nhân vốn có lòng tốt, không nghĩ tới ngươi lại lấy oán báo ân như thế. Từ đầu đến cuối, ngươi có tư cách gì mà lấy danh nghĩa con gái ân nhân ra tự cho mình là đúng?"

Tần Minh Nguyệt thì thào: "Không, không thể nào."

Tần tiểu tướng quân vô vùng áy náy nói: "Giang Thừa tướng, là Tần phủ có lỗi với ngài, ta lập tức sai người cứu quý phu nhân ra, sau khi người bình an ra ngoài, tùy Thừa trướng trách phạt."