Chương 2: Vai ác bất đắc dĩ

Thời Nỉ Điệp không hề hình tượng mà ngồi xổm xuống, mười ngón tay phát điên cắm vào tóc, mái tóc bị cào thành tổ chim.

Chiếc chuông trên mắt cá chân theo động tác của nàng mà vang nhỏ leng keng, nàng bình tĩnh xuống lại, tinh tế nghĩ đến cốt truyện kế tiếp.

Có lẽ nàng đã cùng thiếu niên đang hôn mô trên mặt đất kia trải qua một lần đêm xuân, ai ngờ thiếu niên tức giận muốn gϊếŧ nàng.

Nguyên chủ không kiên nhẫn tốt như nàng tố, một chưởng đánh xuống, trực tiếp khiến người oanh sát. Tâm tình khó chịu mà trở lại động phủ, nhìn thấy một đại soái ca vừa mới chựp được, liền hơi hơi động tâm.

Nàng biết hắn, đại sư huynh Chân Võ Môn, đã từng là thiên tài kiếm đạo.

Nàng đã từng gặp qua hắn một lần, trời quang trăng sáng giống như vậy, người thanh lãnh như ngọc, coi loại này tà tu như nàng tựa cặn bã con kiến, con mắt chưa nhìn liếc nhìn nàng một lần.

Nhưng giờ phút này, hắn lại tựa như con thú nhỏ đang giơ nanh vuốt, hầu hạ ở dưới thân nàng.

Nàng chờ không kịp khiến mắt hắn chứa đầy nỗi nhục nhã mà đỏ ửng, khiến người hắn từng chán ghét, đã từng phỉ nhổ kia lưu lại vết tích ái muội trên người hắn.

Nàng muốn ăn hắn sạch sẽ, ép khô tinh nguyên mà hắn đang sỡ hữu, hút hắn thành một bộ xương khô.

Nhưng ai biết, Long Ngạo Thiên vẫn là Long Ngạo Thiên.

Giữa đống vũ khí của Nhϊếp Quy Tầm có giấu một kiện pháp bảo —— Tu Di Tử Phủ.

Pháp bảo này, lúc trước vẫn luôn ngủ say, thẳng đến khi tu vi của hắn bị hủy, khí hải rách nát kia cuối cùng không cách nào chứa đựng linh khí khi, mới bị kích hoạt.

Nó trở thành vũ khí mới của Long Ngạo Thiên.

Cái này tương đương với huyền huyễn giới nhân công khí quan.

Chỉ là như vậy, còn không hiếm lạ.

Nó còn có cái công năng là —— tùy theo tâm tình của Long Ngạo Thiên mà động, hấp thu tu vi.

Có thể nói, lần này nguyên chủ chân chân chính chính dẫm tới trên lôi đài, bị Long Ngạo Thiên hút sạch sẽ, 300 năm công lực chảy ngược, thành một cái xác khô.

Sau khi Long Ngạo Thiên vứt bỏ "Đệ nhất thùng tu vi" cuối cùng bắt đầu tu hành mà bò lên phía trên.

Nhưng hắn ngại công năng này quá mức âm độc, liền không sử dụng nữa.

Vật hi sinh có duy nhất công năng này, tức giận đến mức muốn cười.

Nàng đứng dậy, rũ mắt nhìn về phía đôi tay của mình. Theo kí ức từ bản năng của thân thể, giữa bàn tay dần dần hiện lên một tia hồng quang.

Nàng là nhân vật tà đạo, tuy tiếng xấu rõ ràng, mọi người đòi đánh, nhưng 300 năm công lực vẫn chính là đồ thật.

Thời Nỉ Điệp kéo khóe miệng ra mà cười, nếu không thể giải quyết vấn đề, liền giải quyết người tạo ra cái vấn đề này đi.

“Ngươi —— cái ý tưởng này của ngươi, hư cùng nguy hiểm!”

Đột nhiên trong đầu xuất hiện âm thanh khiến Thời Nỉ Điệp đang ở tà mị cuồng quyến kia sợ tới mức run run: “Ai? Là ai?”

“Chào ngài, ký chủ của tôi” Cái âm thanh kia mang theo một tia điện âm: “Tôi là hệ thống cùng ngài trói định, AE86.”

Hệ thống?

Thời Nỉ Điệp choáng váng —— Làm sao lại có hệ thống?

Hệ thống làm lơ kinh ngạc của nàng, tiếp tục nói: “Cảnh cáo ngài, Nhϊếp Quy Tầm chính là vận khí chi tử* của thế giới, không thể có ý định gϊếŧ hại, nếu không linh hồn của ngài và thế giới này sụp đổ chung với nhau”

Vận khí chi tử*: Con cưng của trời, nói chính xác hơn là nam chính của thế giới

“Cảnh cáo xong, xin hãy tiếp tục thăm dò trò chơi, chúc ngài chơi vui vẻ!”

Cái gì? Như vậy là xong rồi?

Thời Nỉ Điệp phát điên: “Tốt xấu gì thì cũng cho chút manh mối đi?”

Trả lời nàng chỉ có tiếng chim hót và núi rừng.

Thời Nỉ Điệp thở dài, xoa cái trán.

Khi gia mệnh gia, không ngờ khiến nàng xuyên đến tình huống phiền toái như vậy. Không muốn đối mặt cũng không được?

Nàng thấy thiếu niên bất tĩnh ở bên cạnh, nhận mệnh mà búng tay một cáu, nháy máy thân thể của hai người đều biến mất.

(Lần đầu dịch tu tiên, xin các vị khoan dung a~ iu iu)