Chương 2

Đây là mơ, chắc chắn là mơ, nếu không làm sao lại có chuyện 3P, trước đây nàng là cô gái ngoan ngoãn chưa từng hôn bao giờ.

Hắn vừa hôn, vừa đưa tay xoa lên đôi chân dài của nàng, bàn tay khéo léo vuốt ve đôi nhũ hoa mềm mại, khi thì xoa nắn, khi thì lôi kéo.

Giống như chứa đựng ma lực vô tận, từng đợt tê dại từ đầu ngón tay hắn phát ra, lan tỏa trên thân thể sáng bóng của nàng... Chỉ trong chốc lát, làn da trắng nõn đã chuyển thành màu hồng, đôi mắt lấp lánh một lớp sương mờ, mơ hồ muốn tràn ra nước mắt.

Cơ thể yêu kiều quyến rũ dưới sự tấn công của hai nam nhân bắt đầu mềm nhũn, đôi chân dài vẫn quấn quanh eo nam nhân phía trên, lại đang phối hợp với đối phương, ngày càng áp sát, không để lại một kẽ hở nào.

“Châu Châu thật ngoan.”

Nam nhân hôn nàng nói lời khen ngợi, đôi môi trượt xuống ngực nàng, dừng lại ở đôi nhũ hoa đầy đặn, hắn hé môi, ngậm lấy một nụ hồng mai tươi tắn, lập tức bị hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ mê mẩn thần trí, càng chuyên tâm hút lấy.

“Ưm…” Nàng thở dốc, kɧoáı ©ảʍ chiếm lĩnh lý trí, không tự chủ ưỡn ngực lên, càng áp sát đầu nam nhân kia hơn.

Nếu là mộng, cứ để nàng trầm luân đi!

Nam nhân đè lên người nàng nâng cánh tay, đặt đôi chân dài quấn quanh eo hắn lên hai vai, rồi nâng mông nàng cao hơn, vật to lớn nóng rực càng tiến sâu hơn, giống như lò xo kéo căng sức mạnh.

“Ưm a…” Nàng khó chịu quằn quại, giấc mơ này quả thật quá tra tấn!

Thân thể non nớt bị hai nam nhân trước sau liên tục kí©h thí©ɧ, cuối cùng dây thần kinh phát nổ như pháo hoa rực rỡ nhất.

Đau đớn tột cùng, kɧoáı ©ảʍ tột cùng, là cảm giác cùng lúc bay lên thiên đường và chìm xuống địa ngục.

Chưa bao giờ trải qua, nàng hét lên chói tai, cơ thể run rẩy dữ dội, trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

“Châu Châu!” Vân Thế Nhất ôm lấy thiếu nữ ngất xỉu, ánh mắt hiện lên sự đau lòng, không khỏi ngẩng đầu trách móc: “Ngươi làm gì vậy, trước đó đã bảo phải nhẹ nhàng rồi, ngươi tưởng mình đang đi săn trong rừng à, Châu Châu là thê tử của chúng ta, không phải con mồi dưới mũi tên của ngươi.”

“Vậy đại ca thì sao?” Vân Thế Vĩ cuối cùng chột dạ, nhỏ giọng lầu bầu: “Đêm động phòng đầu tiên hôm qua không thấy huynh nhẹ tay lắm, Châu Châu chẳng phải cũng bị huynh làm ngất đi à, giờ còn có mặt mũi trách ta?”

Hắn vẫn còn đắm chìm trong sự tuyệt diệu của thiếu nữ, không muốn rời khỏi thân thể nàng.

Lời dịch giả: Mặc dù xuyên không cổ đại, nhưng để nu9 là “cô” hơi cứng so với độ ngọt của truyện, nên mạn phép để thành “nàng” từ chương này nhé. Xin cảm ơn mn.