Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Đến Thú Thế, Ta Là Con Người Duy Nhất

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đàn ông đem đầu kê lên thành bồn tắm, anh để đầu cô gái kê vào lòng ngực của mình, một tay anh chống đỡ ở bên ngoài đang nắm chặc thuốc ức chế còn một tay đỡ cô gái phòng hờ cô gái bị sặc nước.

“Như vậy hẳn có thể chống đỡ đến khi Lai Bá Lợi đến...”

Lotta ngẩng đầu nhìn trần nhà phòng tắm, anh cảm thụ đên du͙© vọиɠ bị kiềm nén đã lâu ở bên dưới.

Không nhớ rõ đã bao lâu rồi, anh đã không có cái phản ứng của du͙© vọиɠ nào đối với giống cái, lúc đầu còn thấy thẹn nhưng sau này cho dù là bác sĩ giỏi nhất của đế quốc cũng chỉ nhận lại một kết quả.

... “Thượng tướng Tây Khoa Tắc Tư, khả năng sinh con của ngài không còn nữa, chúng tôi thật sự không tìm thấy nguyên nhân gây ra.”

... “Thượng tướng, các biện pháp trị liệu đều không có kết quả gì, chúng tôi đã tận sức.”

... “Gửi đến thượng tướng đáng kính thư gửi xin lỗi, trải qua nhiều lần kiểm tra mà kết luận rằng chúng tôi không thể tìm ra phương pháp trị liệu cho ngài.”

Thú nhân ngoại trừ có tinh thần lực còn sẽ thức tỉnh thiên phú, tùy theo chủng tộc sẽ thức tỉnh thiên phú khác nhau.

Dòng họ Tây Khoa Tắc Tư là dòng họ sư tử thuần huyết với thiên phú thuấn di. Mỗi thế hệ người đứng đầu dòng họ không chỉ nắm trong tay quyền lực còn có thiên phú.

Lotta vốn là người thừa kế tối cao, nhưng tính tình lạnh nhạt của anh không khỏi khiến cho dòng họ hổ thẹn. Để một giống đực mất đi khả năng sinh sản ra thế hệ kế tiếp lên nắm giữ dòng họ sao có thể khiến mọi người trong tộc chấp nhận? Đây cũng là nguyên nhân khiến anh chậm chạp tiếp nhận vị trí chủ gia tộc.

Đã thế hôm nay ngửi đến mùi hươn từ Kiều Tuệ Tuệ đã khiến cho du͙© vọиɠ bên trong anh dường như bị đánh thức.

Lotta cúi đầu nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Ánh sáng lúc trước quá mờ ảo khiến cho anh không thể nhìn rõ cô. Khuôn mặt cô ôn hòa có chút nét trẻ con, miệng nhỏ xinh, mặt mày tinh xảo, lúc đôi mắt mở to nhìn giống con mèo bị mưa ướt cả người, tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm anh khiến cho trái tim anh mềm nhũn. Mà giờ phút này hai hàng lông mày của cô chau lại khiến cho anh cũng theo đó mà đi lên.

“...Còn khó chịu sao?” Đáp lại lời anh chỉ là tiếng hừ nhẹ, âm lượng nhỏ yếu đến mức khó có thể nghe thấy lại khiến cho tâm Lotta gợn sóng lên ngứa ngáy đến khác thường...

Anh không nghĩ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, huống hồ...

Anh hít một hơi thật sâu, đem đầu kê lên thành bồn tắm, nỗ lực gợi nhớ đến không ít chuyện quân sự để phân tán đi lực chú ý. Ngay cả chính chủ cũng hiểu rõ bản thân đang đấu tranh tư tưởng thế nào bên trong tâm trí.

Nơi bụng nhỏ Kiều Tuệ Tuệ giống như đang bị lửa đốt, một trận đau đớn giày vò một trận ngứa rang. Cô muốn đưa tay gãi ngứa lại sờ tới sờ lui lại không với tới. Cô tưởng tượng bản thân mình là một con mèo lười biếng như sâu, ngã trên mặt đất lộ ra bụng nghĩ thầm nếu có ai đó tiến đến gãi thì tốt quá. Vì thế cô vẫn luôn nhích lên nhích xuống cơ thể mình, sau lại cảm thấy có lực níu kéo nào đó vẫn luôn đè cô lại khiến cô không nhúc nhích gì nhiều được.

Cô có chút bực bội, bắt đầu tránh thoát.

Cô giống như con cá trạch đang vùng vẫy cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích trên người để trốn thoát.

Nhưng càng trược xuống, lực kéo càng thêm ra sức bắt giữ lấy cô, không nhụt chí, vừa vặn nha, đột nhiên thân thể cứng đờ.

“Đừng động đậy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »