Chương 4

Âm thanh người nam khàn khàn vang lên khiến cho Kiều Tuệ Tuệ chậm rãi mở mắt ra. Chỉ thấy bản thân cô đang ngồi trên bụng người nam ấy, hai bên đùi cô lại đang kẹp chặc eo anh ta.

Khóe mắt anh ta ửng hồng, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác.

“Anh anh...” Kiều Tuệ Tuệ còn chưa dò hỏi người này là ai thì đã bị anh ta dùng hai tay nhấc cả ngưởi cô lên qua hai nách.

Tiếng nước cháy ào ào vang vẳng khắp căn phòng tắm.

Cả người Kiều Tuệ Tuệ ướt đẫm, áo váy hai dây dính sát vào người như không mặc gì. Ánh mắt cô không có tiêu cự, đầu óc có chút tỉnh táo lại.

“Anh chính là hoàng tử đã cứu tôi.”

Lotta nghe không hiểu thứ ngôn ngữ cô nói, nhưng anh đoán là cô đang đặt câu hỏi nên tùy tiện ậm ừ đáp lại. Lần nói chuyện qua lại này không quan trọng cho lắm vì cả hai người bắt đầu ông nói gà bà nói vịt.

“Này tôi nói cho anh hay, anh đã cứu ta thì không cần cưới cô công chúa nào khác, nếu không tôi sẽ biến thành bọt biển.

“Ừm”

“Anh thật sự nhớ kỹ?”

“Ừm”

“Anh mau lặp lại đi.”

“Ừm”

“Ta đã biết...”

Hai tay nhỏ Kiều Tuệ Tuệ đang múa may bị anh bắt lại, Lotta thở dài, lại lần nữa để cô ghé vào trong lòng ngực mình, chỉ là lúc này anh dùng tay nâng mông cô, cô bây giờ hệt một em bé bị anh ôm trên người.

Kiều Tuệ Tuệ: “Đừng nói với tôi là anh đem giọng mình đổi sang giọng nữ tư tế nha?”

Lotta: “Yên tĩnh lại một chút, tôi không muốn làm ra chuyện gì để sau này hối hận.”

Đúng là giọng điệu của mấy hoàng tử bá đạo.

Cô không nói chuyện nữa, bởi vì trong thời gian ngâm mình trong nước lạnh đã giúp nhiệt độ cơ thể thích nghi với nhiệt độ nước khiến cho nước lạnh không còn hiệu quả nữa.

Hê thống bắt đầu cách mỗi phút ở bên tai nhắc nhở: [Xin chủ nhân nắm chắc lấy cơ hội, mau chóng thụ thai, nếu năng lượng cung cấp không đủ sẽ bị tiêu diệt ở thế giới này.]

Thân thể của cô lần nữa nóng lên, ba chữ “bị tiêu diệt” tựa lưỡi hái Tử Thần.

Kiều Tuệ Tuệ ôm cổ Lotta, cô bắt đầu cắn yết hầu của anh mỗi khi anh cần hô hấp, sau đó cô cọ tới cọ lui rồi ngậm lấy vành tai anh. Cô cho rằng chính mình quá mạnh tay nhưng thật ra lực đạo của cô lại chậm chạp mềm mại tựa bông, cái khoang miệng ướŧ áŧ khiến cho Lotta sụp đi tia lý trí phòng thủ cuối cùng.

“Đừng.”

Lotta bị hô hấp của cô lần nữa kí©h thí©ɧ, trái tim đập mạnh đến nỗi muốn nổ tung. Toàn bộ phòng tắm ngay lập tức trở nên nóng bỏng đến xấu hổ.

“Tôi...có thể đánh dấu cô?”

Anh một tay bóp chặt eo cô, một tay chế trụ nơi gáy cô, âm thanh giọng nói khàn khàn đến sắp không thể phát ra thanh âm.

“Trả lời tôi...”

“... Tây Khoa Tắc Tư Lotta này có thể đánh dấu cô không?”

...

Sáu tiếng đồng hồ sau.

Bên trong phòng, Lai Bá Lợi thu hồi lại năng lực chữa khỏi đang phát ra từ tay, anh cười trêu chọc: “Tây Khoa Tắc Tư, anh quá xằng bậy.”

“Đầu óc anh để ở nhà hả? Đây là giống cái được đế quốc bảo vệ trọng điểm, thuộc về đế quốc, không thuộc về cá nhân anh, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì hả? Dám không báo cáo lên trên còn mang cô ấy về đây, còn làm chuyện đó với cô ấy...”

Lotta không trả lời, theo thói quen tính lấy một điếu thuốc ra rít vài hơi lại nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, anh lặng lẽ đen điếu thuốc trong tay vức bỏ: “Vậy bây giờ trạng thái của cô ấy thế nào?”

“Tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© đã không còn, nhưng cô ấy không có tinh thần lực, so với giống cái nhân tạo còn muốn mảnh mai, trang thái thân thể cũng không xong.” Lai Bá Lợi nhìn về phía cô gái đang ngủ say, ánh mắt lóe lên hỏi: “Có điều, anh tính làm gì sắp tới.”

“Cái gì?”

Lai Bá Lợi khoanh tay dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Lotta, vẻ mặt khoa trương: “Để coi? Ai đó phải cùng công chúa cử hành nghi thức vào tháng sau a? Hiện tại lại đi đánh dấu giống cái này, không lẻ lý tưởng tinh tế bị biến dạng, tưởng noi theo đây, làm mấy chuyện trái với lẻ thường để rồi tha hóa?”

“Tôi không đánh dấu cô ấy.”

Lotta nhìn cô gái nằm trên giường đang cuộn người thành cái bánh bao nhỏ, cảm xúc dưới đáy mắt tràn đầy phức tạp.

“Hầy.” Lai Bá Lợi làm như không nghe thấy mà chê cười người đó, anh lưu lạc trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi biết rõ thuốc kí©ɧ ɖụ© này chỉ dựa vào giống cía thì không thể vô hiệu hóa.

“Cái kia càng không xong, chuyện đã thành ra thế lại không đánh dấu người ta là sao? Tính phủi tay không chịu trách nhiệm?”

Lúc này Lotta không có phủ nhận, trầm mặt thật lâu mới nói: “Ta có thể trở thành người giám hộ của cô ấy, ngoại trừ cung cấp cho cô ấy môi trường sinh hoạt tốt nhất ra thì ta không thể cho cô ấy gì nhiều cả.”