Chương 6



“Tôi...”

Kiều Tuệ Tuệ mới nói một chữ đã khiến cho Lai Bá Lợi kinh ngạc đến nỗi không thèm che dấu vẻ mặt ‘không thể tưởng tượng’ của anh.

“Trời a! Cô ấy có thể nói!”

Lời vừa nói anh lại thấy Kiều Tuệ Tuệ không biết mở miệng nói gì mà chỉ trợn tròn mắt: “Cô ấy có cảm xúc, quả nhiên...Đây là giống cái được sinh ra tự nhiên sao? Làm sao mà đáng yêu thế?”

Kiều Tuệ Tuệ: ...

Trải qua Lai Bá Lợi giải thích, cô mới biết lắc tay này là quang não, bên trong đó chứa đựng toàn bộ thông tin toàn tinh hệ, sau này cho dù cô có đi đến đâu đều sẽ không bị trở ngại về mặt ngôn ngư hơn nữa có thêm chức năng định vị. Tiếp theo, Lai BÁ Lợi dạy cô cách sử dụng quang não, Kiều Tuệ Tuệ không khỏi thán phục trước công nghệ cao cấp này, vốn là người hiện đại nên cô nhanh chóng tiếp thu hết.

“Thứ này còn có thể dùng để xem video, nghe tin tức, kiểm tra thân phận, nói chung sẽ có nhiều nơi cần dùng đến quan não.”

Hồi sau Lai Bá Lợi hỏi rất nhiều về thân phận thật sự của cô, Kiều Tuệ Tuệ chỉ có thể đôi chút chứ phần lớn đêu dùn lý do không nhớ rõ để qua mặt.

Ánh mắt Lai Bá Lợi lóe sáng, hết liếc nhìn Lotta một cái rồi lại nhìn về phía giống cái, anh cất giọng vu vơ: “Chuyện tối hôm qua, cô còn nhớ rõ không?”

Kiều Tuệ Tuệ nhớ tới vẻ mặt lạnh nhạt của Lotta nên cúi đầu lắc: “Cái gì đều cũng không nhớ rõ.”

Lotta không khỏi nhíu mày, ánh mắt đen tối không rõ tâm tư nhìn về phía cô, miệng tính nói gì đó thì bị Lai Bá Lợi chặn họng: “Vậy cô có phương thức liên lạc với người giám hộ không? Bọn họ phát hiện không thấy cô chắc sẽ sốt ruột.”

Kiều Tuệ Tuệ không trả lời mà chỉ hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”

Lotta đúng lúc mở miệng trả lời: “Là biệt tự của ta.” Nói xong lại bổ sung thêm: “Bây giờ cô thật an toàn.”

“Không, tôi chỉ muốn hỏi đây là quốc gia nào? Là ở lục địa nào vậy?”

Hai người đàn ông sửng sốt, Lai Bá Lợi nói: “Cô hiện tại ở thủ đô Đế Quốc Atlantis – Atlantis. Nơi đây có trình độ văn minh đứng nhất trong toàn bộ Liên Bang. Mà cái lục địa cô nói là gì? Tôi không hiểu lắm.”

Kiều Tuệ Tuệ cúi đầu, trong ánh mắt bắt đầu ảm đạm.

Quả nhiên, địa danh hoàn toàn giống với trong trò chơi thực tế ảo.

Cô hỏi như thế là vì còn ôm ấp một tia hy vọng cuối, nghĩ rằng bản thân còn ở thế giới thật. Như vậy xem ra cô đã xác thật xuyên vào cái trò chơi, trò chơi này thuộc thể loại bắt chước yêu đương nhưng đáng tiếc cô không yêu thích công lược cho nên đối với thế giới qua của trò chơi này biết rất ít.

Sau một lúc, cô mới mở miệng: “Vậy các người không thể tìm thấy người nhà của tôi rồi.”

Lotta phát hiện cô buồn rầu, môi khẽ mấp mấy tính nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn xoay người rời đi mà không nói lời nào.

Lai Bá Lợi tỉ mỉ quan sát, anh đem biểu cảm của Lotta xem xét trong mát, đôi mắt anh khép hờ suy tư gì đó. Lúc sau anh đí đến bên người Kiều Tuệ Tuệ an ủi: “Không có gì, cô đáng yêu thế sẽ có rất nhiều người xếp hàng mong muốn trở thành người giám hộ cho cô.”

Kiều Tuệ Tuệ?

Lời này nói ra sao mà thấy kì kì ấy.

“Tôi đã trưởng thành, không cần người giám hộ.”

Câu trả lời này đối với Kiều Tuệ Tuệ thật bình thường nhưng đối với Lai Bá Lợi cùng Lotta nghe thấy liền phản ứng ngay...cái giống cái này lúc trước đã gặp chuyện gì?

Dựa theo quy đinh đối với giống cái chưa kết hôn, cho dù đã trưởng thành thì người giám hộ cũng nên bảo vệ cùng cung cấp chi phí nuôi dưỡng giống cái đến cuối cùng. Trừ khi giống cái đối với người giám hộ của mình không hài lòng mới yêu cầu hủy bỏ quan hệ, nếu không sẽ chẳng có giống đực nào tình nguyện buôn bỏ giống cái.

...Huống chi cô ấy còn là giống cái được sinh ra tự nhiên đầy trân quý.

Lotta đã điều tra qua hồ sơ của cô, ở toàn bộ Liên Bang đều không có tìm được thông tin của cô, thuyết minh duy nhất khả năng là cô không có lấy một người giám hộ, càng nói chi là bạn đời. Tưởng tưởng đến cái cảnh cô có khả năng lang thang khắp nơi sinh sống khiến cho Lotta càng cảm thấy tội lỗi.

Lai Bá Lợi càng đen mặt, hiểu biết của anh về giống cái có thể so sánh với Lotta lúc này không khác là bao, nghe xong cũng hiện lên một ít cảnh tưởng không mấy tốt đẹp. Ánh mắt lúc này nhìn Kiều Tuệ Tuệ thêm nhiều phần cảm xúc đau lòng chân thật.

Lai Bá Lợi ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, giọng ôn nhu nói: “Tuệ Tuệ, không có người giám hộ, cô không thể một mình sinh hoạt ở đế quốc. Tôi nghe nói hiện trường bán đấu giá, trên người cô có mùi hương khiến cho giống đực bị hấp dẫn đến mức mất tự chủ tiến vào trạng thái động dục, giờ cô không có người bảo vệ thì làm sao mà được?”

“Mùi hương?”