Chương 2: Âm mưu (2)

Quan viên ở đây không một ai dám lên tiếng, ngày thường cảm thấy Hoàng thượng tài đức sáng suốt lại rất nhân đức nhưng hôm nay lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, cũng là hợp tình hợp lý, đứng ở góc độ của một người cha mà nói thì ai cũng cảm thấy bất công vì con mình bị tổn thương.

“Hoàng thượng bớt giận, vi thần không dám, vi thần sẽ cho người giúp con gái rửa mặt chải đầu, đưa lên kiệu hoa.” Hà Văn Quân cố gắng dập đầu, ra vẻ muốn đi sắp xếp việc này.“Đợi chút.” Hoàng thượng thấy thế, bất đắc dĩ gọi ông ta lại, sau đó phóng tầm mắt tới người đang mặc hỉ phục đỏ thẫm.

“Phong nhi, con còn muốn cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này làm phi tử không? Hình như nàng ta đã sắp chết.”

“Không muốn, nhi thần không muốn cưới người chết, cưới người kia trở về sẽ không chơi với nhi thần được, không muốn không muốn, nhi thần không muốn.” Lý Thanh Phong như một đứa trẻ con, dậm chân từ chối.

Ở đây tổng cộng có bảy vị hoàng tử, có mấy vị đã thành gia lập thất có vẻ ổn trọng, nhưng cũng có mấy vị tuổi vẫn còn trẻ, khí thế hăng hái, cho dù là người nào thì nhìn qua cũng đều mạnh mẽ gấp trăm lần so với ngũ hoàng tử này, nhất là hai người - tứ hoàng tử Lý Thanh Vinh và lục hoàng tử Lý Thanh Thành, là long phượng trong loài người, có thể nói là tuấn tú tao nhã, trong mắt của phụ nữ chính là những người chồng tốt.

“Hà ái khanh, bây giờ ngũ hoàng không muốn cưới con gái đoản mệnh kia của ngươi, ngươi có kế sách gì không?” Hoàng thượng thay đổi ngữ khí, tuy rằng vẫn vô cùng uy nghiêm nhưng cũng không còn tức giận.

“Bẩm Hoàng thượng, vi thần còn có một người con gái khác tên là Hà Hinh Vân, nếu ngũ hoàng tử vừa lòng, vi thần nguyện ý gả người con gái này cho ngũ hoàng tử.”

“Hà Hinh Vân……” Hoàng thượng cân nhắc một chút cái tên này, cảm thấy rất có hảo cảm, nhưng trước tiên vẫn là trưng cầu ý kiến Lý Thanh Phong.

“Phong nhi, con thích người tên Hà Hinh Vân này không?”

“Chỉ cần nàng đồng ý chơi với nhi thần, thì nhi thần sẽ thích, nếu nàng không muốn chơi với nhi thần thì sẽ không thích.” Giọng nói trẻ con non nớt thật sự không phù hợp với vẻ ngoài chút nào, nếu hắn không phải là tên ngốc thì cũng là rồng phượng trong loài người.

“Hạ ái khanh, cho người con gái kia của ngươi tới diện thánh đi, để cho ngũ hoàng tử xem thử.”

“Vi thần tuân mệnh.” Hà Văn Quân vui vẻ lĩnh mệnh, vì thế liền lui xuống đích thân đi tìm Hà Hinh Vân, nói rõ ràng mọi chuyện, cho dù thế nào cũng muốn nàng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Lúc này Hà Hinh Vân đang ở trong sân nhàm chán ngắm hoa, còn bện được một vòng hoa nhỏ xinh xắn đội trên đầu, cực kỳ vui vẻ. Bởi vì chuyện hai tháng trước cho nên hiện giờ nàng cũng coi như sống tốt, không ai dám ngang nhiên mà bắt nạt nàng nữa.

Lúc này, một nam tử mặc áo trong ôm bụng vội vàng chạy tới, hình như là đang tìm nhà vệ sinh, nhưng đã tìm cả buổi vẫn không ra, vừa vặn nhìn thấy có người vì thế liền đến hỏi.

“Vị tỷ tỷ này, xin hỏi nhà vệ sinh ở nơi đâu, ta muốn đi tiểu đi tiểu.”

Nghe giọng nói ngây thơ này, Hà Hinh Vân quả thực không thể tin được, sao một thanh niên trai tráng mà lại giống một đứa trẻ như vậy, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn chắc hẳn là đứa bé nhà phú quý, tuy rằng không biết áo khoác hắn đã cởi ra vứt ở đâu rồi, nhưng áo trong đều là dùng vải tốt nhất may thành.

“Ở bên kia.”

Lý Thanh Phong nhìn về phía Hà Hinh Vân chỉ, vẻ mặt thật sự mờ mịt: “Tỷ tỷ, ta không biết, tỷ có thể dẫn ta đi không, ta sẽ tè ra quần mất.”

Cũng được, cho dù hắn là con nhà ai xem ra cũng là một đứa trẻ ngốc nghếch, vẫn nên giúp đỡ.

“Được rồi, đi theo ta.”

“Cám ơn tỷ tỷ, tỷ thật tốt.” Lý Thanh Phong vui vẻ đi theo, còn cố ý đuổi theo nắm tay Hà Hinh Vân cùng nhau đi.

Hà Hinh Vân bị dọa cho ngốc luôn rồi, đang định rút tay về, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chàng trai rất ngây thơ lại có hơi ngu ngốc, cuối cùng vẫn nhịn lại, nhưng nhìn hắn cười lại rất sáng lạn.

Bỏ đi, cứ coi như hắn là một thằng nhóc đi, loại người này sinh ra vốn đã là một đứa bé thiếu may mắn nên cần được người khác thương yêu nhiều hơn.

Không bao lâu sau, Hà Hinh Vân đưa Lý Thanh Phong đến bên ngoài nhà vệ sinh.

“Ngươi vào đi, cẩn thận một chút đó.”

“Được.” Lý Thanh Phong chạy vào nhà vệ sinh, tiếp đó thì đóng cửa lại.

Vốn Hà Hinh Vân định ở bên ngoài đợi lát nữa rồi dẫn hắn quay về, nhưng không ngờ lúc này một người hầu sốt ruột đã chạy tới tìm nàng: “Nhị tiểu thư đại nhân đang tìm cô, cô còn không mau đi đi, đứng ở ngoài cửa nhà xí làm gì?”

Ngữ khí của người hầu không hề kiên nhẫn chút nào, rõ ràng không xem nàng như nhị tiểu thư.

Hà Hinh Vân không để ý thái độ của người hầu, chỉ hiền hoà hỏi một câu: “Cha tìm ta có chuyện gì?”

Ngoài miệng tuy rằng hỏi như thế, nhưng trong lòng nàng đã có thể thoáng đoán được, nói vậy nhất định là chuyện muốn nàng đi gả thay.

“Ta làm sao có thể biết đại nhân tìm cô có chuyện gì, tóm lại cô nhanh lên là được rồi, đại nhân không kiên nhẫn chờ, chắc là bây giờ đã nổi nóng rồi đấy.” Người hầu lại càng không kiên nhẫn, không ngừng thúc giục.

“Được rồi, ta đi ngay.”

Có lẽ là trong lòng có chuẩn bị cho nên biểu hiện của Hà Hinh Vân thật sự trấn tĩnh, không hề sốt ruột, chậm rãi đi về phía trước, đến đại sảnh tìm Hà Văn Quân.

Nhưng người vừa mới đến trước cửa đại sảnh thì đã bất ngờ nghe được âm thanh rít gào từ bên trong truyền ra.

“Người đâu, sao vẫn còn chưa đến, con nhỏ chết tiệt, muốn khiến ta tức chết phải không?” Hà Văn Quân ở bên trong đại sảnh phát hỏa.

Hạ phu nhân ở một bên e sợ cho thiên hạ không loạn châm ngòi: “Ta cảm thấy con bé đó tám phần là chạy rồi, ai lại muốn gả cho một tên ngu ngốc? Chàng đừng thấy con nhỏ tiên nhân đó nhẫn nhục chịu đựng, không dám nói nửa câu oán hận mà lầm, thực ra trong lòng nó không phục, đã trốn mất rồi!”

“Trốn, còn không nhanh gọi người đuổi theo.”

“Đại nhân, ta đã có chuẩn bị lâu rồi, nó không chạy thoát được đâu, ta đã cho người canh giữ tất cả cửa ra vào của quý phủ rồi.” Trong mắt Hà phu nhân hiện lên tia giảo hoạt, vô cùng bình tĩnh ngồi tại chỗ uống trà, không hề lo lắng vấn đề người sẽ chạy mất.

Đương nhiên bà ta không lo lắng, bởi vì đã đề phòng tất cả rồi.

Hà Hinh Vân đang đứng ngoài cửa nghe được hết những lời này, vốn dĩ đã không có ấn tượng gì tốt với cặp vợ chồng này rồi, nghe bọn họ nói như thế lại càng khinh thường.

Nàng không phải là Hà Hinh Vân thật sự, không đạt được đến cảnh giới ‘Thiên hạ không có cha mẹ nào không đúng, chỉ có người làm con không tốt’, giờ này khắc này, trong lòng nàng lửa giận như sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ngay cả như vậy nàng vẫn ra vẻ không hề sao cả, chậm rãi nhàn nhã đi vào, thở dài hành lễ.

“Con gái bái kiến cha, cha tìm con gái có chuyện sao?”

“Ngươi con nhỏ chết tiệt kia, vậy mà dám để ta chờ nãy giờ, ngươi muốn ta tức chết đúng không?”

Hà Văn Quân vừa thấy cô con gái này đến, cơn tức chẳng những không hề giảm đi mà ngược lại còn càng tăng thêm.

“Con gái không dám, mong cha trách phạt.”

“Ngươi…” Nhìn thấy Hà Hinh Vân vẫn là trước sau như một nhu thuận nghe lời, trong lòng Hà Văn Quân lại vui vẻ, lập tức cười ha ha ra mặt.

“Con gái, đi gặp Hoàng Thượng với cha, đến lúc đó cho dù người khác bảo con làm gì, con cũng phải đồng ý có biết không? Con xem có chỗ nào không giống người hầu kẻ hạ không, con như vậy không thể đi gặp Hoàng thượng. Người đâu, giúp nhị tiểu thư trang điểm lại.”

“Vâng.”

Sở dĩ Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn đó là bởi vì Hà Vận Nhi có danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại còn tài đức vẹn toàn, xuất thân cao quý còn nàng đây chính là một thứ nữ bé nhỏ không đáng kể, trong mắt người ta là khó lên được đại sảnh, thân thế như vậy muốn có kết cục tốt chỉ sợ là rất khó, tốt nhất có thể là bị Hà Văn Quân gả cho một ông lão nào đó để nhận được một vài lợi ích.

Vậy thì còn không bằng gả cho một tên ngốc, như vậy thì nàng còn có thể có được tự do nhiều hơn.