Chương 20: Dạy dỗ Hà Vận Nhi (2)

Hà Hinh Vân không thể tha thứ cho hành vi vừa rồi của Hà Vận Nhi, vì thế nhất quyết cho nàng ta một bài học.

“Hà Vận Nhi, có phải cô muốn cho cả nhà bị chém đầu, cô mới biết mình sai ở đâu không?”

Cả nhà bị chém đầu.

Từ này khiến cho Hà Vận Nhi sợ tới mức trắng bệch cả mặt, điều này thật sự đáng sợ, càng khiến cho nàng ta sợ hãi hơn là, lúc này một đại đội thị vệ đã chạy tới, đều quỳ gối xuống trước mặt Hà Hinh Vân và Lý Thanh Phong.

“Vương gia, vương phi, thuộc hạ không bảo vệ được, mong vương gia, vương phi trách phạt.”

Ông chủ bán đậu phụ thối nghe thế mới biết thân phận hai người, cũng vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Vương gia, vương phi thứ tội, thảo dân không biết thân phận hai vị, vừa rồi đã đắc tội, mong vương gia, vương phi tha cho tiểu nhân một mạng.”

“Hoàng Tân, mồm miệng của nữ nhân này rất đáng ghét, nói chuyện khó nghe hơn nương tử rất nhiều, ta không thích nàng ta mở miệng nói chuyện, nàng ta mắng nương tử của ta, ngươi dạy dỗ nàng ta thay ta.” Lý Thanh Phong đứng dậy, đưa tay chỉ vào Hà Vận Nhi, ra lệnh cho thị vệ quỳ trên mặt đất.

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Hoàng Tân đứng lên, không để tâm đến Hà Vận Nhi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thẳng tay cho nàng ta một bạt tai.

Hoàng Tân là nam nhân, hơn nữa có một thân võ nghệ, sức lực tất nhiên lớn hơn người bình thường rất nhiều, một cái tát này, đánh cho Hà Vận Nhi đánh gần như ngất xỉu, chỉ có thể nhờ tì nữ giúp đỡ mới có thể đứng vững.

Hà Hinh Vân không cầu xin cho Hà Vận Nhi, mà trước tiên đỡ ông chủ bán đậu phụ thối đứng dậy, lễ phép nói: “Ông chủ, chuyện này ông làm đúng, không cần trách tội. Đây là tiền chúng ta ăn đậu phụ, đậu phụ của ông thật sự rất ngon.”

“Vương phi...” Ông chủ cảm động khóc ra nước mắt, không thể ngờ được một vương phi thân phận cao quý vậy mà lại có phong thái như vậy, thật hiếm thấy.

Lúc này, Hà Văn Quân sốt ruột chạy tới, lập tức quỳ xuống: “Hạ quan khấu kiến Vĩnh Lạc vương gia, Vĩnh Lạc vương phi.”

“Nương tử, người này là ai vậy?” Lý Thanh Phong ngây ngô hỏi, nhưng tức giận trên mặt vẫn không hề biến mất.

“Ông ấy là cha ta.” Hà Hinh Vân trả lời nhưng ngữ điệu rất đạm mạc, sau đó cho Hà Văn Quân đứng lên: “Cha, cha đứng dậy đi.”

“Tạ ơn vương phi.”

Hà Văn Quân vừa đứng lên, Hà Vận Nhi liền vội vàng cáo trạng với ông ta: “Cha, nàng, nàng đánh con.”

“Con câm miệng, vương gia, vương phi mà con cũng dám đắc tội, con chán sống rồi sao? Nếu con thật sự chán sống, vậy thì con đi mà chết một mình, đừng có kéo ta theo.” Trước mặt mọi người Hà Văn Quân nghiêm khắc răn dạy Hà Vận Nhi, tức giận nổi trận lôi đình.

Hà Vận Nhi nghĩ rằng cha mình sẽ giúp nàng ta trút giận, nhưng nghe xong lời này, trong lòng lại tràn ngập sợ hãi, không dám nói gì nữa.

“Nương tử, hai người này ta cũng không thích.” Lý Thanh Phong đột nhiên nói một câu, Hà Văn Quân sợ tới mức lại quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Vương gia, tiểu nữ không biết nặng nhẹ, đắc tội với vương gia, mong Vương gia khai ân, tha cho tiểu nữ một mạng.”

Cầu xin Lý Thanh Phong xong, lại quay sang cầu xin Hà Hinh Vân: “Vương phi, nể tình chúng ta từng là người một nhà, tha cho tỷ tỷ người đi mà.”

“Cha, người mau đứng lên đi.” Hà Hinh Vân bước đến nâng Hà Văn Quân dậy, sau đó nói: “Cha, con gái không có cha dưỡng dục làm sao lớn khôn, người là Thượng thư đại nhân, đạo lý này chắc hẳn người cũng rõ ràng. Từ nhỏ tỷ tỷ làm người ra sao, người cũng rõ ràng, không cần ta phải nhiều lời. Nếu người muốn cho phủ Thượng thư sau này được bình an, tốt nhất phải dạy cho nàng ta nghe lời một chút, đừng tưởng rằng có danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ thì có thể muốn làm gì thì làm. Hoàng thượng là đức thánh quân, tuyệt đối sẽ không vì nàng có danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ mà coi nhẹ luật pháp. Chuyện của Lam phi và thập tam công chúa hôm nay, ta nghĩ người cũng biết rồi, các ngươi đừng để bị rơi vào hoàn cảnh đó.”

Hà Hinh Vân nói xong thì kéo tay Lý Thanh Phong, cười hì hì khuyên hắn: “Thanh Phong à, hôm nay chúng ta không đi dạo phố nữa, đi về thôi.”

Tuy rằng nàng không phải Hà Hinh Vân thật, nhưng vẫn không thể không bận tâm đến quan hệ phụ tử với Hà Văn Quân.

Lý Thanh Phong lại không đồng ý, đứng yên tại chỗ, sống chết không muốn đi, vẫn còn rất tức giận bất bình.

“Nương tử, nữ nhân kia vừa rồi bảo ta sủa tiếng chó, còn chửi ta, chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho nàng ta sao?”

Sủa tiếng chó? Câu này vừa nói ra, Hoàng thị vệ lập tức nổi giận giận: “Thật to gan, thế mà dám bắt Vĩnh Lạc vương gia sủa tiếng chó, Hà Thượng thư, ông ăn gan hùm mật gấu đấy à?”

Hà Văn Quân sợ tới mức lại quỳ xuống nhận tội, hơn nữa khi quỳ xuống cũng kéo cả Hà Vận Nhi quỳ xuống theo: “Vương gia, hạ quan dạy con không nghiêm, mong vương gia thứ tội.”

Hà Vận Nhi đã bị dọa cho choáng váng, cả người như khúc gỗ lẳng lặng quỳ ở đó, không dám nói gì cả, sợ rước phải họa sát thân.

Giờ khắc này, nàng ta mới biết được thì ra bản thân mình lại nhỏ bé như thế.

“Nương tử, ‘dạy con không nghiêm’ là có ý gì?” Lý Thanh Phong không để ý tới Hà Văn Quân, ngây ngốc hỏi Hà Hinh Vân.

“Vương gia, nể tình ông ấy là cha ta, tha cho họ lần này đi, chúng ta về nhà được không, ta có hơi mệt mỏi.” Hà Hinh Vân cũng cầu xin giúp Hà Văn Quân, không muốn Lý Thanh Phong để ý chuyện này quá nhiều, huống chi vừa rồi nàng đã cho Hà Vận Nhi một bạt tai, hơn nữa một cái tát kia của Hoàng thị vệ, cũng đủ dạy dỗ nàng ta rồi.

Lý Thanh Phong vừa nghe Hà Hinh Vân nói mệt mỏi, lập tức sốt sắng, nắm lấy tay nàng, quan tâm hỏi han không ngừng: “Nương tử, nàng mệt mỏi sao, có nặng lắm không, ta cõng nàng về nhé, ta rất khỏe đó.”

“Ta vẫn có thể đi được, bỏ qua cho họ đi, được không?” Hà Hinh Vân lại cầu xin, hơn nữa giọng điệu cũng mềm nhẹ như nước.

Âm điệu dịu dàng dễ chịu, nhẹ nhàng như tơ, khiến người nghe lòng cũng phải mềm nhũn.

Giờ khắc này, trong mắt mọi người thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia lại chẳng đáng để vào mắt chút nào.

Lý Thanh Phong bị âm điệu mềm nhẹ này lấy lòng, cũng không so đo với Hà Vận Nhi, đưa tay đỡ lấy Hà Hinh Vân: “Nương tử nói mệt rồi, ta muốn đưa nương tử về nhà nghỉ ngơi, không chơi với các ngươi nữa, hừ. Nương tử, chúng ta đi thôi.”

“Tạ ơn vương gia tha mạng, tạ ơn vương gia.” Hà Văn Quân không ngừng dập đầu tạ ơn, mãi cho đến khi Lý Thanh Phong và Hà Hinh Vân đi xa, mới thật sự thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cả người như không còn sức lực đứng dậy, ánh mắt tức giận nhìn trừng trừng Hà Vận Nhi bên cạnh, không thèm nói gì, mà phất tay áo quay người quay về phủ đệ của mình.

Trong lòng Hà Vận Nhi đang rất nặng nề, biết đại họa sắp giáng xuống rồi, thưa dạ theo ở phía sau, không dám phát ra một tiếng nào, cho đến khi về nhà, có Hà phu nhân làm chỗ dựa, lúc này mới dám lên tiếng.

“Cha...”

“Trong mắt con còn có người cha là ta sao?” Hà Văn Quân đập bàn mắng to, Hà Vận Nhi sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Hà phu nhân, tìm kiếm giúp đỡ.

“Lão gia, ngài làm sao vậy, sao tự dưng lại tức giận đến như vậy chứ?” Hà phu nhân nhìn đến con gái bị dọa đến mức này, vội vàng lên tiếng giúp nàng ta.

“Ngày thường nàng dạy dỗ con gái thế nào, thế mà để cho nó gây chuyện thị phi bên ngoài, chọc ai không chọc, cố tình đi nhục mạ ngũ hoàng tử, còn bảo ngũ hoàng tử sủa tiếng chó nữa? Hà Vận Nhi, con không làm cho cả nhà chúng ta bước lên đoạn đầu đài sẽ không cam lòng sao?”

Hà Văn Quân nói như thế, Hà phu nhân cũng rất kinh ngạc, cực kỳ tức giận, răn dạy Hà Vận Nhi: “Vận Nhi, con dám bảo ngũ hoàng tử sủa tiếng chó thật sao?”

“Mẹ, con, con chỉ nói đùa thôi…” Hà Vận Nhi chột dạ biện bạch cho mình, nhưng vừa nói xong mới ý thức được lời này của mình sai lầm mất rồi.

Chỉ tiếc lời đã nói ra miệng, không thể thu lại được nữa.