Chương 1: Xuyên không thành nữ phụ ác độc mất não

Cô xuyên không rồi, còn trùng tên trùng họ với nữ phụ ác độc, đúng là nguyền rủa.

Sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết trùng tên trùng họ, còn bình luận ác ý, hậu quả chính là triệu hồi thần xuyên không đến.

Làm cho cô trực tiếp xuyên không, trở thành một nữ phụ ác độc.

Chính là cái loại đê tiện yêu nghiệt mất não, nhiều tiền đáng chết.

Nhưng điều đáng để ăn mừng là cô ta còn chưa lên cơn.

Tiền Mạch Mạch cảm thấy vui mừng vì mình xuyên không ngay ở chương 1, cũng chính là lúc vừa khai giảng.

Trong nguyên tác cô là một tiểu thư nhà giàu mắc bệnh công chúa!

Là một học sinh cấp ba, mười tám tuổi, kém cỏi dốt nát.

Trong ngôi trường quý tộc này, cô chính là trùm của tất cả nữ sinh.

Chỉ cần một câu nói của cô là có thể là khiến nữ chính vốn gia cảnh nghèo khó, cố gắng vươn lên, không ngừng tiến về phía trước sẽ rơi vào ngõ cụt.

Nữ chính bị bắt nạt đến đáng thương, nhưng vẫn bừng bừng sức sống, quật cường như cỏ dại, gió xuân tới lại nảy mầm, được một đám cậu ấm nhà giàu yêu thương.

Nữ phụ ác độc làm đủ trò đố kỵ, hãm hại, bỏ thuốc...

Kết quả nữ chính mang theo hào quang vạn trượng, không những không bị thương, mà còn thêm hiệu quả bắn ngược, nữ phụ ác độc cứ thế tự đẩy mình vào chỗ chết.

May mắn thứ hai là, các tình tiết tìm chết của cô còn chưa bắt đầu.

Cô phải tránh xa nam chính nữ chính, sống một cuộc đời khiêm tốn! Giữ cái mạng này là mục tiêu để cô cố gắng.

Bởi vậy, bình thường cô khoe khoang như một con công xòe đuôi lòe loẹt, hiện giờ lại cụp đuôi gặp người.

Hơn nữa tiểu thư nhà giàu gà mờ như cô, trước khi xuyên không tới là một con đỗ nghèo khỉ, những thứ đồ chơi của nhà giàu cô dốt đặc cán mai, hàng hiệu còn không nhận biết hết, ngày ngày đều lo lắng bị người ta vạch trần.

Nữ phụ rất tốt, có tiền, có dung mạo.

Cô nhìn dáng vẻ yêu nghiệt đê tiện của mình trong gương, trong lòng cuộn trào mãnh liệt!

Eo nhỏ như eo rắn, càng đừng nói đến đôi chân dài!

Dáng vẻ này mà còn thua bởi nữ chính thì cô đúng là đồ thất bại.

Tiền Mạch Mạch nằm dài trên giường, cô biết loại giường này, là SIMMONS! Đúng là thoải mái!

Đây là cái gì?

Đầu giường còn bày vài ngọn nến.

Chẹp, nhà giàu đúng là kỳ quặc, đèn điện trên bàn không dùng, mà lại trở về thời cổ đại, dùng nến chiếu sáng?

Rửa... khoai tây?

Cô thôi không đọc bính âm nữa, lên mạng tìm thử xem.

Trời đất, ngọn nến bé xíu thế này cũng là đồ xa xỉ!

Đừng nói đến chỗ trang sức, mỹ phẩm kia!

Còn có ba cái túi xách đang tỏa sáng trên nóc tủ kia, màu bạc, màu hồng, màu xanh ngọc.

Cái nào cũng có giá gần bằng một chiếc xe, thậm chí có giá bằng cả gia tài.