Chương 9: Tình Mẫu Tử

Sau khi Yến Vân đế rời đi, Liễu Quý phi chậm rãi nói,"Tiểu Uyển, con cũng biết rõ, điều mẫu phi không yên tâm nhất chính là hai huynh muội các con. Hiện tại hoàng huynh của con phần lớn thời gian đều không có ở kinh thành, bên cạnh mẫu phi chỉ có mỗi con, nên con nhất định phải khỏe mạnh.” Vừa nói, đôi mắt Liễu Quý phikhông khỏi đỏ lên.

Nghe vậy, khoé mũi Yến Uyển có chút cay cay,"Mẫu phi, người cũng phải bảo trọng mình, người cũng là người quan trọng nhất trong lòng nhi thần! Nhi thần muốn ở bên mẫu phi cả đời, không muốn đi đâu cả."

"Nha đầu ngốc, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, sao có thể cả đời chỉ ở cùng mẫu phi?" Liễu quý phi không khỏi cười nói.

(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)

"Cũng được, coi như là nhi thần lập gia đình, cũng có thể gả ở kinh thành, chỉ cần không gả đi dị quốc xa xôi, nhi thần vẫn là có thể thường xuyên đến bồi bạn với mẫu phi...!" Yến Uyển chân thành nói.

"Con nói đúng! Bất quá nhìn trong kinh thành, ai có thể xứng đôi với Cửu công chúa của chúng ta?" Có thể thấy được Liễu quý phi là thật sự để tâm đến vấn đề này.

Yến Uyển cũng không cần phải nhiều lời nữa, cô biết rõ chỉ cần Liễu quý phi nguyện ý giúp cô ở lại kinh thành, như vậy cô mới có thời gian để tranh thủ cơ hội cho chính mình.

Về phần tìm đâu ra một vị phu quân thích hợp, bây giờ cô thật sự không thể nóng vội, chỉ có thể ở ngoài sáng ngầm nghe ngóng tình hình trước.

Thấy đã đến giờ ăn trưa, Liễu quý phi muốn giữ Yến Uyển ở lại cùng nhau ăn cơm ở Mặc Hà cung, Yến Uyển cũng không từ chối, nếu bà đã là mẫu thân của mình, cô đương nhiên muốn thân cận hơn. Tám món, một canh và một đĩa trái cây tươi, đây là bữa ăn phong phú nhất mà Yến Uyển từng ăn kể từ lúc xuyên không đến giờ. Nếu cô ở đây một mình, cô có thể trực tiếp bắt đầu bữa ăn. Nhưng có Liễu Quý phi ở đây, cô vẫn nên dè dặt và thể hiện phong thái của một vị công chúa, thử mỗi món ăn một ít và chỉ ăn một bát nhỏ. Nhưng cô vẫn không ăn ít trái cây, dù sao ăn trái cây cũng không ảnh hưởng đến vóc dáng của cô.

Liễu quý phi vào cung đã hơn 20 năm, quy củ trong cung đã ăn sâu vào trong xương tủy, cử chỉ đầy tao nhã, chưa từng thấy lỗ mãng bao giờ.

"Tiểu Uyển, con thấy sao? Ăn no chưa?" Liễu quý phi hỏi.

"Dạ, con ăn no rồi ạ. Mẫu phi, lúc nào người chán thức ăn do Ngự Thiện phòng làm, nhi thần sẽ làm cho người ăn."

"Con biết nấu ăn sao? Con từ nhỏ đã sống trong nhung lụa chưa từng phải làm việc gì, con học biết nấu ăn sao? Tại sao ta lại không biết?" Liễu quý phi không thể tin nói.

"Đúng vậy, nhi thần thật sự không biết làm, nhưng nhi thần có thể học, chỉ cần mẫu thân muốn ăn, nhi thần nhất định có thể học được." Trong lòng Liễu quý phi cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ có nữ nhi thật tốt. Tiểu Uyển của mình cuối cùng đã trưởng thành và biết cách yêu thương người khác.

Nhưng vào lúc này, điều mà Tống Yên Nhiên đang nghĩ là, nếu muốn cuộc đời này cô có được một chỗ dựa tốt như vậy, đương nhiên cô phải ôm chặt lấy cái đùi này. Chỉ cần dỗ dành tốt mẫu phi, mẫu phi mới có cơ hội dỗ dành phụ hoàng, hoàng thượng cũng sẽ không vội vàng gả cô đi.

Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, Yến Uyển cũng có chút buồn ngủ, nhang chóng cùng Liễu quý phi tạm biệt, để Liễu quý phi nghỉ ngơi cho tốt, chính cô cũng phải trở về ngủ trưa.

Không cần phải đi làm, không cần phải lo lắng về hóa đơn và thẻ tín dụng, thực sự là quá hạnh phúc, Yến Uyển bắt đầu chấp nhận và thích nghi với thời gian và không gian này. Nếu ông trời đã cho cô một cuộc sống mới, từ nay về sau cô phải sống cho thật tốt, cũng thay Yến Uyển sống nốt quãng đời còn lại!