Chương 3: Trứng thần thú thượng cổ

Cậu cúp máy, nhìn giờ hiển thị, vậy mà mới qua 1 tiếng…không đúng, mặc dù cậu ngất đi nhưng chắc chắn từ lúc uống nước suối đến bây giờ không thể nào mới qua một chút thời gian như thế được.

Cậu chợt nghĩ tới một khả năng…có khi nào thời gian trong không gian chảy chậm hơn bên ngoài không ta, được rồi thử thì biết.

Cậu lấy đồng hồ đeo tay mang vào không gian, được rồi, tìm hiểu không gian này một chút.

Cậu bước vào căn nhà trúc, oa mọi thứ đều được làm từ trúc nha, ngoài này chắc là phòng khách, cậu đi dạo một lượt…ừm…có nhà bếp, phòng ngủ, một gian phòng chứa nhiều sách.

Cậu dừng lại ở phòng sách (ẻm là phần tử ham học), thật nhiều, trên bàn có đặt một quyển sách, cậu tò mò lại gần mở ra, đây là gì nha

“phương pháp tu luyện thuật phục hồi, phục hồi??” là kiểu như dị năng trị liệu ấy hử, ừm thử luyện xem sao biết đâu nó lại hữu dụng trong tương lai cũng là phương pháp duy trì mạng sống tại mạt thế.

Cậu làm theo hướng dẫn trong sách, dù gì cũng có thời gian, tu luyện càng sớm càng tốt.

Lưu Tước ngừng tu luyện (mình thấy tên này thuận miệng hơn, cứ dùng từ ‘cậu’ mãi cũng không hay😓😓mọi người thông cảm), cảm giác thư thái hơn rất nhiều nhưng cậu mới đột phá tầng thứ nhất thôi, cậu nhìn bàn tay mình bị bao phủ một tầng màu đen…lại phải tắm nha.

Cậu ra ngoài lấy một bộ quần áo mặc tạm tiện thể so sánh thời gian, quả đúng như cậu nghĩ, thời gian trong này trôi chậm một nửa so với bên ngoài, cậu mỉm cười không nghĩ tới còn có chỗ tốt này nha.

Lưu Tước ngâm mình dưới dòng suối kì cọ, đầu thì suy nghĩ lan man, không biết thác nước này có nguồn từ đâu nhỉ, dòng suối này cứ kéo dài mãi liệu nó có điểm dừng không ta…

Rời khỏi suy nghĩ của chính mình cậu nheo mắt nhìn nơi thác nước đang chảy, cậu mặc quần áo rồi đi tới bên cạnh thác nước, đưa tinh thần lực vào trong thác nước…quả nhiên…bên trong là một hang động, có hai luồng hơi thở bên trong, không đúng nó không hoàn toàn là hơi thở…ừm…nó quá nhỏ nhẹ, mặc kệ là gì vào xem thì biết.

Cậu tiến vào lần theo dấu vết tinh thần lực để lại đến nơi có tia hơi thở kia, không nghĩ nó lại sâu như vậy

Cậu đi thêm một lúc chợt thấy một điểm sáng, cậu càng tới gần điểm sáng càng mở rộng, cho đến khi cậu đến nơi phát ra ánh sáng nó đã trở thành một cửa hang rộng gấp nghìn lần so với điểm sáng ban đầu.

Bên trong có một hồ sen, giữa hồ có một nụ hoa duy nhất nằm yên lặng ở đó chờ ngày nở hoa, điều đặc biệt là nó có màu trắng trong không nhìn kĩ sẽ khó mà thấy được, thật kì lạ.

Nhưng nó không phải thứ cậu muốn tìm, cậu nhìn xung quanh, không có gì đặc biệt, vào lúc cậu định thả tinh thần lực ra tìm kiếm thì một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng

“ta đã chờ ngài ở đây cả ngàn năm cuối cùng cũng đợi được, chủ nhân mới của linh phủ”

“ông nói gì tôi không hiểu, rốt cuộc ông là ai?” Lưu Tước nhìn xung quanh không thấy ai đành hỏi lại

“đừng cố tìm, ta chỉ là một tia thần thức được lưu lại bởi chủ nhân tiền nhiệm của linh phủ, nhiệm vụ của ta là ở đây chờ đợi chủ nhân kế nhiệm của linh phủ và bây ngài đã ở đây, ta sẽ chỉ ngài thực hiện kí kết khế ước với linh phủ ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“đợi đã tôi muốn hỏi một chút, nếu tôi kí kết khế ước thì được lợi ích gì? còn có nếu kí xong liệu tôi có thay đổi bất lợi nào không?” cậu trước tiên phải đảm bảo an toàn trước đã, nếu không kí xong lại mất chân tay thì toi ( nghĩ nhiều rồi anh êi😓😓😓)

“chuyện này xin ngài yên tâm, kí kết khế ước hoàn thành linh phủ sẽ tự động xóa bỏ những hạn chế, ví dụ nếu ngài chưa kí kết khế ước linh phủ sẽ không tiếp thu vật sống khác ngoài ngài đương nhiên nếu ngài kí kết khế ước thành công linh phủ sẽ tự động bài trừ hạn chế này”

“được rồi bây giờ tôi phải làm gì?”

“mời ngài lại gần bông sen giữa hồ”

Cậu đi trên cầu trúc nối giữa đất liền đến giữa hồ “được rồi, tiếp theo tôi phải làm gì?”

“ngài không cần làm gì cả, xin hãy giữ tay gần bông sen như vậy một chút” cậu làm theo chỉ dẫn giữ tay gần bông sen, không nhúc nhích, bỗng một đạo ánh sáng xoẹt qua ngón trỏ cậu, một giọt máu rơi xuống, chỉ thấy bông sen dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nở rộ

“Kí kết khế ước hoàn thành, chúc mừng ngài đã trở thành chủ nhân của linh phủ, bông hoa sen này tượng trưng cho sinh mệnh của ngài vào thời khắc quyết định nó sẽ cứu ngài một mạng”

“vậy thì tốt, tôi muốn hỏi một chút lúc nãy khi tôi thăm dò có thấy hai hơi thở xuất hiện, một cái là ông còn cái khác là gì, nó ở đâu?”

“À, cái ngài nói có lẽ là thứ này” dứt lời trước mặt cậu bỗng hiện lên một quả trứng có hoa văn kì lạ, cậu thả tinh thần lực ra dò xét

“đúng là cái này, mà quả trứng này là loài gì vậy?”

“nếu ngài hỏi cái này thì theo như ta biết nó là trứng thần thú thượng cổ, đây là do chủ nhân tiền nhiệm của linh phủ lưu lại”

“thế ông có biết khi nào nó nở không?”

“cái này…ta cũng không chắc vì nó ở đây khá lâu rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu nở ra”

“vậy cho ta được không?”

“vâng, chắc chắn rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cũng đến lúc phải rời đi, chúc ngài may mắn”

“cảm ơn” lần này không có tiếng đáp lại, vậy là biến mất rồi sao.